Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 411: Xôi Hỏng Bỏng Không




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đoàn rước dâu của Mạc Bắc dần đi xa khỏi Thượng Kinh.

Dãi gió dầm mưa cả một ngày, cuối cùng quyết định nghỉ lại ở một dịch quán.
Am Đạt vương tử cùng Lỗ đại nhân đứng trước cái hộp đựng thức ăn của Lãnh Băng Cơ, nhìn trái nhìn phải một hồi cũng không tìm ra được điều gì.

Am Đạt vương tử bán tín bán nghi nói: “Ngươi khẳng định cái hộp nhỏ này có thể tạo ra nhiều loại thuốc sao?”
Lỗ đại nhân gật đầu: “Thần chắc chắn, Phong vương phi đã sử dụng những loại dược liệu mà vốn dĩ theo trình độ kỹ thuật hiện nay của Trường An không thể làm ra được.

Ví như cái ống dẫn tiểu mà nàng ta đưa cho ngài, chất liệu của nó làm từ nhựa, vốn là sản phẩm nghiệp hoá chất, điều mà không thể xuất hiện ở thời đại này.

Nàng ta chắc hẳn đã nắm được cách dùng những loại dược liệu đó.


Theo như người của ta nghe ngóng được, mỗi lần nàng ta đi xem bệnh đều mang theo cái hộp này, bên trong có thể tạo ra các loại dược liệu mà nàng ta cần, vậy nên hạ quan mới dám khẳng định, những trò mèo đó chắc chắn đều từ cái hộp đựng thức ăn đó mà ra”
Am Đạt vương tử đối với những danh từ mới lạ mà ông ta nói lại không hề cảm thấy lạ lẫm: “Nhưng đây rõ ràng chỉ là một cái hộp đựng thức ăn, ở Trường An bán đầy trên đường.

Chúng ta đã nghiên cứu ba ngày rồi cũng chẳng thấy gì khác lạ”
Lỗ đại nhân chau mày: “Bên trong chắc chắn phải có cách nào đó mà chúng ta không biết, ví như dấu vân tay hoặc mật mã.

Chỉ là không tìm được cách mở ra”
“Vậy giờ phải làm sao? Cũng không thể quay lại Trường An được, phải đưa cả Phong vương phi quay về cùng.

Phong vương coi thê tử như tính mạng mình, điều này ai ai cũng thấy.

Ở Phong vương phủ mấy ngày rồi cũng không thể ly gián được bọn họ.

Bằng không thì ta việc gì phải cưới một nàng quận chúa giả về làm gì, trực tiếp bày kế đưa Phong vương phi về Mạc Bắc là được rồi.”
Lỗ đại nhận lại đưa tay ra dò xét cái hộp, mày mò một lúc lâu cũng không thu được gì: “Chẳng lẽ thần đã đoán sai sao? Nhưng khi Phong vương phi biết tin cái hộp này bị đánh tráo lại truy tìm khoa trương như vậy, chứng tỏ bên trong có gì đó rất quan trọng.

Hay là...”
Ông ta ngẩng đầu nói: “Cẩm Ngu quận chúa nghe nói rất thân thiết với nàng ta, ngài thử hỏi xem?”
Am Đạt vương tử nghiến răng rồi đứng dậy rời khỏi.
Cẩm Ngu một thân mặc lễ phục, đội mũ phương trùm khăn, ngồi xe cả một ngày khiến cơ thể dần kiệt sức.
Đại Mạt giúp nàng ta cởi bỏ bộ lễ phục vừa dày vừa nặng ra, cử động một chút tứ chi đã cứng đờ rồi bước vào bồn tắm.


Dòng nước ấm nóng bao quanh cơ thể khiến nàng ta khẽ thở dài một tiếng.
Ở trước ngực có một miếng hổ phách màu vàng, gặp làn nước ấm lại càng khiến nó trở nên sáng và trong suốt.
Cẩm Ngu giơ tay cầm lấy miếng hổ phách, nheo mắt lại hừ lạnh một tiếng.
Lãnh Băng Cơ năm lần bảy lượt tấn công khiến nàng ta đến cả không kịp thở, đôi mắt còn chưa phục hồi đã bị đưa tới Thượng Kinh.

May mà nàng ta vẫn còn giữ lại một mảnh quái thú, chỉ cần luyện được Nhiếp Hồn Thuật là đã có thể phòng thân, sớm muộn cũng sẽ quay trở lại.
Cửa phòng bị người ở bên ngoài thô lỗ đạp tung ra, Am Đạt vương tử đứng ở ngoài mang theo hơi lạnh cùng tới.
Dịch quán này quả thật quá sơ sài, ngay đến cả một tấm bình phong cũng không có.

Cửa phòng bị mở ra, mấy tên thị vệ canh gác đứng bên ngoài chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy hết cảnh tượng bên trong.
Nàng ta và Đại Mạt cùng hét lên một tiếng, Đại Mạt phản ứng nhanh hơn, vội vàng chạy tới che đi tầm nhìn bên ngoài.
“Âm Đạt vương tử, ngài và quận chúa vẫn chưa thành thân mà đã trực tiếp xông vào như vậy, e là không phải lắm”
Am Đạt vương tử duỗi chân bước vào trong phòng, nhìn Đại Mạt rồi xua tay: “Cút ra ngoài”
Cẩm Ngu chìm trong nước có chút lo sợ, nhưng vẫn cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của mình: “Người nên đi ra ngoài là người đó”
Am Đạt vương tử cười lạnh một tiếng: “Vẫn nghĩ bản thân mình là quận chúa cao cao tại thượng ở Trường An à? Từ giờ trở đi, nàng là con tin ở Mạc Bắc của Trường An, là nô lệ của bản vương”

Lời nói cùng thái độ này, hoàn toàn khác xa so với vẻ ngoài lịch thiệp nho nhã của ông ta khi còn ở Trường An.
Cả cơ thể đang chìm trong nước của Cẩm Ngu bắt đầu run lên: “Ta mãi mãi là quận chúa của Trường An, ngươi dám vô lễ sao?”
Am Đạt vương tử không thèm để ý nàng ta nữa mà bước tới trước đông y phục Cẩm Ngu vừa cởi ra, lật qua lật lại tìm.
Cẩm Ngu trơ mắt nhìn ông ta: “Ngươi làm gì vậy?”
Am Đạt vương tử lôi ra từ trong vạt áo thánh chỉ cho phép thông thương mà hoàng đế giao cho nàng ta, trực tiếp mở ra xem.

Nhưng ngay sau đó đôi lông mày cau lại, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi.
“Đây là thánh chỉ mà hoàng đế giao cho nàng?”
“Chẳng nó thì sao? Hoàng thượng dặn dò, đợi khi tới Mạc Bắc ta phải đích thân giao nó lên cho vương thượng, mà giờ người lại tự ý mở nó ra xem”
Trên trán Âm Đạt vương tử nổi đầy gân xanh, nghiến răng nói: “Dám lừa bản vương à! Nói là mở cửa ở Thương Môn Quan, sao giờ lại là Thiết Xuyên?”
.