Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 404: Bảo Vệ Vợ Không Giới Hạn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mộ Dung Phong giơ cao tay lên, bàn tay phô trương thanh thế giơ ra cả nửa ngày cũng không dám đáp xuống, tức đến viêm cả phổi.
Am Đạt vương tử đứng bên cạnh có chút xấu hổ, khuyên cũng không phải lắm, mà không khuyên cũng phải.

“Mấy ngày này Tiểu vương ở trong phủ của Kỳ vương phủ quả thực là đã quấy rầy ngài nhiều rồi, cũng mang lại cho vương phi nương nương không ít bất tiện, Thật ra hôm nay vốn dĩ tiểu vương cũng muốn nói chào tạm biệt với Kỳ vương phủ”
Mộ Dung Phong liền sửng sốt: “Sao lại gấp gáp như vậy? Ngài đừng nghe những ăn với linh tinh của người đàn bà này.

Lãnh Băng Cơ, còn không mau chóng bồi tội với Am Đạt vương tử đi?”
Tiếng Lãnh Bằng Cơ khóc nháo đột nhiên im bặt.
Am Đạt vương tử ngượng ngùng mà ho nhẹ một tiếng: “Ngày hôm qua Mạc Bắc có tin tức truyền đến nói rằng trận bão tuyết đầu tiên có thể đến sớm hơn dự định bảo tôi khởi hành về Mạc Bắc càng sớm càng tốt, để tránh đường xá sau này không thể đi được”

Mộ Dung Phong vô cùng tiếc nuối nói: “Mỗi người tâm tình còn chưa tới một ngàn chén rượu, khó có được người cùng chí hướng.

Ta và người đều chưa tận hứng”
Lãnh Bằng Cơ cũng không khóc nữa, lau nước mắt đứng dậy, xấu hổ nói: “Ôi trời, chuyện trong phủ khiến ta bận đến sứt đầu mẻ trán, của hồi môn của Cẩm Ngu còn chưa đặt mua hết đâu”
Am Đạt vương tử chẳng hề để ý mà xua tay: “Cẩm Ngu công chúa gả đến Mạc Bắc ta xa xôi, tất nhiên sẽ được sủng ái như châu như ngọc, ta sẽ không để nàng ấy chịu nửa phần ủy khuất nào.

Phong vương phi không cần quá khách khí đâu, tâm ý của người, trong lòng tiểu vương đã hiểu”
Lãnh Băng Cơ thuận theo mà nói: “Vậy thì thật ngại lắm”
Am Đạt vương tử vừa chắp tay nói: “Là tiểu vương phải ngại mới đúng, đã quấy rầy vương phi nương nương lâu như vậy rồi”.
Lãnh Bằng Cơ cười khô khốc nói: “Vừa nãy những lời ta nói không phải nhằm vào Am Đạt vương tử đầu, thực ra chỉ là nhất thời nóng giận mới không biết lựa lời mà nói”
“Phong Vương phi không cần khách sáo đâu, tiểu vương còn phải nói một tiếng cảm ơn với người nữa kìa.

Ta rất chân thành mời người cùng với Vương gia nếu có cơ hội thì hãy đến Mạc Bắc của ta du ngoạn một chuyến, để bổn vương có thể thể hiện một chút lễ nghĩa của người làm chủ một phương”
Lãnh Bằng Cơ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thỉnh thần thì dễ mà thiên thần thì khó, cái vị Am Đạt vương tử ngày cuối cùng cũng chịu giơ cao đánh khẽ buông tha cho nàng và Mộ Dung Phong rồi, thật không dễ dàng mà.
Nước mắt của nữ nhân ấy mà, có những lúc chính là sức mạnh vô địch.

Ngày thứ hai, Âm Đạt vương tử lập tức vào cung từ biệt hoàng đế.

Hoàng đế tỏ vẻ rất sảng khoái, ông đáp ứng hết những thỉnh cầu thông quan của Mạc Bắc, mở ra các đường cửa khẩu với nước Mạc Bắc láng giềng, hai nước thông thương hữu nghị.
Tức khắc ra thánh chỉ, đóng thêm tí ẩn, giao cho Cẩm Ngu, làm của hồi môn cho nàng gả tới Mạc Bắc, trình lên cho Vương thượng Mạc Bắc.
Đây là niềm vui to lớn cho tất cả mọi người.
Lãnh Băng Cơ cũng lập tức chuẩn bị, đem hết những của hồi môn đã chuẩn bị trước cho Cẩm Ngu gói ghém hết lại, tiễn đi cùng với Cẩm Ngu phải gả đến Mạc Bắc ngàn dặm đường dài, đúng kiểu tiễn như tiễn ôn thần đi.
Huệ phi khóc đến rối tinh rối mù, Lãnh Băng Cơ cũng rất đau lòng, đau lòng Cẩm Ngu mang hết những đồ tốt của bà ta cứ thế mà đi, đó đều là những thứ dùng tiền đổi lấy đó.
Tuy là Mộ Dung Phong không thiếu chút tiền đó, nhưng dù có đưa hết cho ăn mày cũng còn tốt hơn là đưa cho nàng ta.
Cẩm Ngu mặc lên khăn quàng mũ phượng, gấm hoa lộng lẫy, rực rỡ chói lọi, những cung nữ hòa thân chỉ làm nên cho nàng mà thôi, đẹp đến nỗi phải kêu lên kinh tâm động phách.

Đặc biệt là lớp son phấn trên mặt, đường nét tinh tế vẽ trên mắt mi, tinh xảo đến quả thực không thể bắt bẻ.

Hơn nữa cặp mắt đen láy kia, mang theo làn sương mênh mông, càng tôn lên vẻ yêu kiều diễm lệ, nhu nhược đáng yêu.
Thật đáng thương, đúng là một đóa đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, một bông hoa như vậy lại bị một kẻ thấp bé như Am Đạt vương tử chà đạp tàn phá.
Hôm nay trời không đẹp lắm, gió bắc còn cuốn theo cả mưa tuyết tới, nói lên rằng trời đông giá rét cũng sắp tới rồi.

Các quan và các mệnh phu nhân đến tiễn đưa đang hết sức rụt cổ vào cổ áo để tránh mưa tuyết rơi vào cổ, mắt chỉ mong đợi đội ngũ rước dâu này mau chóng chạy nhanh ra khỏi thành, để bọn họ liền có thể hồi phủ ôm chậu than ấm áp thảnh thơi mà dùng trà.
Huệ phi đứng ở trên tường thành xa xa vẫn luôn dõi theo đoàn người, dừng bước tại đây, không thể tự mình đưa ra cửa thành.
Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ cùng cưỡi trên lưng ngựa, hắn lấy áo chào rộng rãi bọc nàng kín mít không kẽ hở, tiễn đoàn rước dâu hơn mười dặm mới dừng lại ở chặng cuối.
Đoàn người chậm rãi dừng lại, Cẩm Ngu được Đại Mạt đỡ bước ra khỏi xe ngựa, đứng ở trước phượng liên hoa lệ, quay đầu nhìn quanh bốn phía, lặng ngắt như tờ, nàng không tìm thấy người nào để nói từ biệt với mình.
Khi nàng rời đi, Huệ phi cũng chỉ làm bộ làm tịch là thương tâm một trận cho Hoàng đế xem mà thôi, sau đó liền có thể đổi lấy sự áy náy của hoàng đế với bà ta, cũng sẽ ân sủng bà ta hơn.
Những tỷ muội trong cung ngày trước hận không kịp muốn nàng mau chóng rời khỏi Trường An, như vậy thì các nàng ta có thể an nhàn bình yên tránh được một kiếp, kê cao gối mà ăn sung mặc sướng tại hoàng cung lộng lẫy.
Những người họ hàng cũ ngày trước cũng đã sớm đi theo cha mẹ mất sớm, đã đi rất xa rồi.
.