Lễ tang của Tứ di nương xử lý vô cùng đơn giản, hai ngày sau liền lập tức hạ táng.
Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong cùng nhau đến đón Thanh Hóa đến Vương phủ ở.
Tiết di nương cúi đầu đưa tiễn, không giống với bộ dạng hăm hở như trước, trên mặt hiện rõ có chút suy sụp.
Thanh Họa lạnh lùng nhìn bà ấy, trong ánh mắt tràn đầy thù hận.
Lãnh Tướng trải qua hai ngày này, tâm tình đã dịu đi, nghe nói Mộ Dung Phong cũng đến rồi, liền đích thân ra tiếp đãi.
Ông ta xuất hiện là có ý đồ, Lãnh Bằng Nguyệt khóc lóc sướt mướt, nói ra chuyện Lãnh Bằng Cơ châm ngòi ly gián, không từ thủ đoạn, năn nỉ ông ta tha thứ trước mặt Mộ Dung Phong.
Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, càng huống hồ, ông vẫn luôn cố chấp thiên vị đứa nhi nữ thứ hai này.
Ông ta thử thăm dò Mộ Dung Phong: “Bằng Nguyệt cũng đã ở Tướng phủ mấy ngày rồi thì cùng với Vương gia đến Vương phủ nhé?”.
Mộ Dung Phong cảm thấy lúc này đề cập đến chuyện hưu thế không hay lắm: “Vậy ngày mai ta cho người đến đón muội ấy về”.
“Có phải Băng Nguyệt đã làm sai chuyện gì rồi không? Vương gia cứ răn dạy, hãy cho nó cơ hội sửa đổi.
Nó được nuông chiều từ nhỏ, ở nơi khác sống không quen lắm”
“Việc này, hôm khác chúng ta sẽ cùng thương lượng.
Hôm nay, chúng ta mang tiểu muội qua phủ ở tạm mấy ngày”
Nghe lời này, Lãnh Tướng lập tức cảm thấy giọng điệu của Mộ Dung Phong không đúng, trong lòng không yên, trừ phi là Lãnh Băng Nguyệt đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ?
Ông ta còn chưa mở miệng hỏi, Thanh Hóa đã vùng ra khỏi tay của Lãnh Băng Cơ, xoay người quỳ gối trước mặt ông ấy.
“Phụ thân, di nương của con chết oan uổng, lẽ nào người không định thay bà ấy đòi lại công đạo hay sao? Cứ để hung thủ hại chết di nương của con nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thế, tiếp tục đắc ý ở Tướng phủ như thế sao?
Thanh Hóa nói trúng tim đen, chỉ trích nói.
Lãnh Tướng hít sâu một hơi: “Con nó nói đúng, chuyện này bà cũng có trách nhiệm, quả thật phải vì nó mà trả giá”
Tiết di nương vừa nghe liền sợ hãi.
“Ta thật sự bị oan!” Tiết di nương liếc nhìn Thanh Hoa trợn mắt, cắn răng nói: “Nói sự thật cho ông ấy biết đi, cái chết của Tứ di nương là có ẩn tình khác”
“Ăn nói hồ đồ!”.
“Hôm nay nếu đã nói đến nước này, cũng không có người ngoài, ta đành nói sự thật vậy.
Người khác nói gì ta không sợ, nhưng ta không muốn đứa trẻ Thanh Hóa này hiểu lầm cả đời.
Cái chết của Tứ di nương, tà quả thật có trách nhiệm, nhưng nhiều lắm cũng chỉ một nửa, ép chết Tứ di nương còn có người khác”
Lãnh Tướng run run ngón tay chỉ vào mũi Tiết di nương: “Bà còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Ta không trừng phạt bà, ngược lại bà còn đổ oan cho người khác”
Tiết di nương vừa nhấc vạt váy, chạy đến quỳ xuống trước mặt Lãnh Tướng.
“Ngài trừng phạt ta, ta cam tâm tình nguyện, nhưng có vài lời, nhất định phải nói rõ ràng.
Người trong phủ nói với ta, chiều ngày hôm đó, Tứ di nương hồn vía trên mây, rất không bình thường, hơn nữa còn khóc quay về phòng bà ấy.
Ta liền tìm người trong phủ nghe ngóng vài câu, kết quả thật sự bị ta hỏi ra được rồi.”
Lãnh Tướng hung hăng mắng, bị Lãnh Băng Cơ ngăn lại: “Bà nói đi”
“Sáng ngày hôm đó, Tứ di nương đến phòng của Nhị tiểu thư gặp một người, đợi sau khi bà ấy đi, còn vội vàng đuổi theo, tìm thị vệ gác cổng hỏi thăm.
Lúc đó sắc mặt liền thay đổi, mặt mày xanh mét”
“Bà ấy đã gặp ai?”
Tiết di nương nhìn Lãnh Tướng một cái: “Ta đã nhờ đại ca ta điều tra qua, bà ấy gặp chính là người của Lâm Lang Các, tên là Tiểu Kim Tiên.
Người tên Tiểu Kim Tiên ấy khai nhận, ngày hôm ấy, có người tìm nàng ấy, cho nàng ấy ngân lượng, nói nàng ta giúp giả trong một người.
Đến Tướng phủ trước rồi gặp Tứ di nương”.
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau: “Tứ di nương làm gì thế?”
“Điều này Nhị tiểu thư biết.
Trước giờ có chuyện gì đều là người của Nhị tiểu thư dặn dò, nói không mấy câu, Tứ di nương liền đưa cho nàng ấy một hộp trang sức, còn có mấy tờ ngân phiếu.
Còn hỏi nàng ấy gả cho người nào, sau đó Nhị tiểu thư liền ra lệnh đuổi khách, để bà ấy đi.
Đương nhiên những thứ đó đều bị người của Nhị tiểu thư lấy về”
Tiểu Kim Tiên nói, ánh mắt Tứ di nương nhìn nàng ấy rất bất thường, cảm xúc cũng rất kích động.
Lúc đó nàng ấy còn cảm thấy mấy người này chẳng lẽ làm chuyện gì xấu xa, chẳng hiểu tại sao lại cho một người không quen biết như nàng ấy nhiều ngân lượng như thế.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó sau khi Tiểu Kim Tiên đi, Tứ di nương cũng đuổi theo, hỏi thị vệ gác cửa nàng ấy đi hướng nào.
Thị vệ gác cổng vừa hay nhận ra Tiểu Kim Tiên, nói chi tiết cho bà ấy.
Lúc ấy sắc mặt bà ấy liền thay đổi, nổi giận đùng đùng đi về phía phòng Nhị tiểu thư”
“Còn về bà ấy nói gì với Nhị tiểu thư, ta không thể biết được, dù sao từ sau khi từ phòng Nhị tiểu thư đi ra, cả người như mất hồn, vừa đi vừa khóc trờ về phòng, đuổi hết người hầu ra ngoài, khóc nức nở suốt một hồi lâu.
Lúc sau nữa, ta tìm đến cửa”.
“Ngài nói xem, không phải rất kỳ lạ sao? Ta suy nghĩ, bình thường Tứ di nương luôn luôn keo kiệt, nổi tiếng là vắt chảy ra nước, sao có thể hào phóng như thế, đem tất cả những gì mình tích góp cả đời đưa cho một người không quen biết chứ.
Tiểu Kim Tiên này là người giả trang, có quan hệ gì với Tứ di nương chứ?”
Những điều này cũng đang làm Lãnh Băng Cơ buồn bực.
Hơn nữa, nàng ấy không thể không nghĩ đến rằng đó là đứa con Tứ di nương từng sinh ra.
Có Lãnh Tướng ở đây, nàng không nên nói những điều lỗ mãng.
Mộ Dung Phong ngồi ở vị trí đầu tiên, trong tay bưng chén trà, cúi đầu uống một ngụm, cũng không ngẩng đầu nói: “Đây là ở Tướng phủ, tất cả đều do Lãnh Tướng làm chủ”.