Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 301: Vì Sao Lại Đối Xử Tốt Với Ta Như Vậy






Người đầu tiên phát hiện ra tứ di nương thắt cổ tự tử là Thanh Họa.

Gánh hát mới đổi đã tiến vào Tướng phủ, bộn rộn dựng sân khấu kịch.

Nàng ấy ở viện trước xem náo nhiệt cả ngày, căn bản không biết phía sau xảy ra chuyện gì.

Nàng ấy nhìn thấy tên điệu viết trong quyển sổ kịch, nhớ tới di nương từng  kể cho mình nghe về câu chuyện này, lập tức chạy một mạch tới hậu viện, tìm di nương ra xem náo nhiệt.

Kích động đẩy cửa phòng ra, một tiếng di nương nghẹn lại trong cổ họng.

Nàng ấy lập tức nhìn thấy đôi giày thêu của tứ di nương treo lơ lửng, làn gió thổi qua, tà váy khẽ đung đưa, giống như là đang chơi đánh đu.

Thanh Họa ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn lên trên, sau đó bi thương gào lên một tiếng kinh hãi.

“Di nương!”
Trong phủ có rất nhiều người xúm lại xem, đỡ Tứ di nương từ trên xà nhà xuống, người đã không còn hơi thở nữa.

Hạ nhân trọng viện bàn tán trận cãi vã lúc chiều, mũi tên nhắm thẳng về phía Tiết di nương.

Thanh Họa nhăn mặt, cầm lấy cái kéo trong hộp kim chỉ, liều mạng đi tìm Tiết di nương.

Cả đám người chặn lại khiến Thanh Họa không thể thoát ra, điên cuồng gào khóc, khiến mấy ma ma mềm lòng cũng rơi nước mắt theo.

Tiết di nương luống cuống.


Bà ta không ngờ Tứ di nương lại tức giận như vậy, chẳng qua chỉ là vài câu cạnh khóe mà thôi, sao lại quấn trí đến thế chứ?
Bà ta quỳ gối trước Lãnh Tướng, không ngừng dập đầu, muốn giải thích nhưng Lãnh Tướng còn chẳng thèm gặp bà ta lấy một lần.

Bà ta vô cùng sợ hãi, như rơi vào động băng, nếu tội danh này giáng xuống đầu mình, nói chính mình bức tử trong phủ di nương, vậy thì bà ta vĩnh viễn không có hy vọng trèo lên làm chính thất nữa.

Lãnh Băng Nguyệt nghe tin chạy tới, lại cười đến vô cùng vui vẻ, chiếc khăn cũng không che lấp được sự vui vẻ trong khóe mắt và đuôi lông mày nàng ta.

Tứ di nương vừa chết, chuyện của Tri Thu cũng sẽ xong, chết không có ai đối chứng, sẽ không có ai nghi ngờ nàng ta, thật đúng là ông trời cũng giúp nàng ta.

Sân khấu kịch bị hủy, gánh hát rời khỏi phủ, không có ai có tâm trạng nghe kịch nữa.

Lãnh Thanh Hạc sai người báo tin cho Lãnh Thanh Cơ, nói với nàng ngày xem kịch đổi sang ngày khác.

Lãnh Băng Cơ nhận được tin tức, lập tức chạy tới.

Nàng không yên tâm về Thanh Họa.

Nếu như người chết bệnh tình triền miên trên giường bệnh, mọi người chuẩn bị tâm lỹ sẵn thì không sao, nhưng đột nhiên không chút phòng bị mà rời bỏ nhân gian như vậy, người thân sẽ là người đau khổ nhất.

Trong phủ không có chút không khí chuẩn bị tang lễ nào, tất cả đều như bình thường.

Tứ di nương chết, cũng chỉ là cho mọi người thêm chuyện để bàn tán trong lúc uống trà mà thôi.

Chỉ có Thanh Hạo là mặc áo tang, khóc mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy lại khóc tiếp, cuộn tròn ở trước quan tài di nương, nhất định không chịu rời xa nữa bước.

Lãnh Thanh Kiêu được Tướng gia cho phép ra ngoài, ngồi bên cạnh Lãnh Thanh Họa, cúi đầu xuống, dùng giọng nói nhỏ bé chỉ có hai người mới nghe thấy, khuyên nhủ nàng ấy.


“Đừng buồn, còn có ta làm bạn với ngươi, ta cũng không có nương.”
Lãnh Thanh Họa càng khóc to hơn: “Nhưng di nương ngươi còn sống, còn di nương ta sẽ không về nữa, nương không cần ta nữa.”
Sống mũi Lãnh Băng Cơ có chút cay cay.

Lãnh Thanh Hạc đi tới phía sau nàng, thấp giọng nói: “Khi hạ nhân thay áo liệm cho tứ di nương, nhìn thấy cánh tay bà ấy có bốn vết cào rất sâu, vừa mới khép miệng.

Không có khả năng là mèo cào.”
Không ngoài dự đoán.

“Bà ấy sợ tội tự sát sao?” Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng hỏi: “Liệu có phải cảm thấy chúng ta nghi ngờ bà ấy cho nên sợ hãi mà thắt cổ tự vẫn? Hay là có người khác ra tay với bà ấy, giết người diệt khẩu?”
“Xác định là tự tử, có điều bên trong còn có khúc mắc gì thì phải tìm hiểu thêm.

Người trong phủ nói Tiết di nương và bà ấy đã cãi vã một trận, mắng chửi rất khó nghe.

Lúc ấy cảm xúc của Tứ di nương rất kích động, nói là không muốn sống nữa.

Nhưng mọi người không ai để trong lòng.”
“Nhất định là Tiết di nương nhắc tới chuyện quá khứ đáng sợ đó nên bà ấy sợ Thanh Họa bị liên lụy mới chọn cách kết thúc như vậy.”
“Phụ thân rất đau buồn, nhốt mình trong thư phòng, không muốn gặp ai.

Tiết di nương thì vô cùng sợ hãi, không muốn gánh trách nhiệm này.

Giải thích rằng có người trong phủ nhìn thấy từ hôm qua cảm xúc của Tứ di nương đã khác thường, khi bà ấy về tiểu viện nhìn như người mất hồn, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra nên mới khiến bà ấy đưa ra quyết định như vậy.”

“Cho dù có phải do bà ta hay không thì bà ta cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm.

Không rắp tâm hại người nhưng lại vì tranh sủng mà không từ bỏ thủ đoạn, đây là một bài học.

Lãnh Thanh Hạc gật đầu: “Chỉ khổ cho Thanh Họa, một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.”
Lãnh Băng Cơ trầm mặc: “Chờ giải quyết xong tang sự của Tứ di nương, để Thanh Họa tới phủ ta sống một thời gian đi, tránh ở đây nhìn cảnh lại nhớ người.”
“Như vậy cũng tốt, phụ thân nhìn thấy Thanh Họa chắc sẽ không thoải mái trong lòng.

Haiz, đúng là nhiều chuyện hỗn loạn.”
Lãnh Băng Cơ trở lại vương phủ, nàng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, có chút không thoải mái.

Không biết là do bị nhiễm phong hàn hay là do suy nghĩ quá nhiều.

Gần đây Tướng phủ liên tiếp xảy ra chuyện, khiến người ta vô cùng sốt ruột, Đặc biệt là Tứ di nương có tính tình dịu dàng, ân cần, hiểu lý lẽ, phụ thân ngày thường có chuyện gì cũng sẽ tâm sự với Tứ di nương.

Hiện giờ trong phủ chỉ còn lại Tiết di nương, phụ thân cũng vì chuyện này mà giận chó đánh mèo với nàng, ngay cả một người biết nóng biết lạnh cũng không có.

Nàng xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi, đến cơm cũng không muốn ăn.

Mộ Dung Phong đi vào, ngồi bên cạnh giường nàng, thật tự nhiên bưng bát lên, dùng thìa nhẹ nhàng xới lên rồi đút cho nàng ăn, động tác có chút vụng về, còn rớt cả ra giường.

Lãnh Băng Cơ không há miệng ra, chỉ nói: “Ta ăn không vào.”
Mộ Dung Phong nghiêm túc nói: “Nàng đang cầm tù và ngược đãi đấy, con cáo trạng với ta.

Nào, ta bón cho nàng.”
Lãnh Băng Cơ ngoan ngoãn há mồm, thật hưởng thụ cảm giác được Mộ Dung Phong cưng chiều như vậy.

“Chuyện của Tứ di nương nàng không cần lo lắng, giao cho ta là được.

Hai ngày nay nàng đừng nghĩ gì cả, ngoan ngoãn ăn rồi ngủ, nghỉ ngơi cho tốt.


Chờ xử lý xong chuyện của Tứ di nương, ta đưa nàng và con tới thôn trang giải sầu.

Nếu không mấy ngày tới công việc lại bận rộn, muốn đi đâu cũng không được.”
Lãnh Băng Cơ mỉm cười, khóe miệng còn dính hạt gạo trong suốt như pha lê, Mộ Dung Phong vươn tay sờ tay áo, không tìm được khăn tay, bèn đơn giản cúi người, nhẹ nhàng chạm lên môi nàng, như chuồn chuồn lướt nước, tự mình ăn gạo gạo dính ở khóe miệng nàng.

Lãnh Băng Cơ còn tưởng hắn lại không quy củ, ngại ngùng hỏi: “Không chê dơ sao?”
Mộ Dung Phong không đáp mà hỏi ngược lại: “Vậy nàng chê ta dơ sao?”
Lãnh Băng Cơ trừng mắt nhìn hắn một cái, nếu như ta chê dơ, có phải sau này sẽ không hôn môi nữa không?
Mộ Dung Phong khẽ cong khóe môi lên: “Nàng không nói, ta sẽ coi như nàng không chê.”
Ăn xong một miếng cháo, lại đột ngột chặn môi Lãnh Băng Cơ lại.

Lãnh Băng Cơ mở to hai mắt nhìn, đây là hành động gì đây? Dùng miệng để bón giống như chim à?
Nói chuyện vệ sinh chút được không?
Mộ Dung Phong bá đạo mở cánh môi nàng ra, cưỡng ép nàng nuốt cháo xuống, rồi mới lưu luyến ngồi dậy.

“Đây là ta bón cho con.”
Lãnh Băng Cơ trợn mắt há mồm nhìn Mộ Dung Phong, đột nhiên hỏi: “Sao chàng lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Hỏi xong, lại thấy vấn đề này có chút ngu ngốc, cảm thấy mình có chút ấu trĩ giống như mấy đứa trẻ mới biết yêu lần đầu.

Mộ Dung Phong khẽ cười: “Bởi vì trên thế giới này có quá nhiều người thích nàng, bổn vương nhất định phải đối xử với nàng thật tốt, cưng chiều nàng, có như vậy nàng mới không bị mấy nam nhân khác xảo ngôn hoạt ngữ lừa đi.”
Lãnh Băng Cơ ngây ra như một đứa trẻ ngốc nghếch: “Vậy có phải ta nên nên hái hoa ngắt cỏ nhiều hơn chút, khiến nhiều người tốt với ta, như vậy khủng hoảng của chàng sẽ càng tăng thêm.”
“Nàng dám sao!” Mộ Dung Phong uy hiếp trừng mắt nhìn nàng: “Xem ra bổn vương vẫn chưa bón cho nàng no nhỉ?”
Câu này chính là một ngữ hai nghĩa, Lãnh Băng Cơ bật cười, vừa định chế nhạo, bên ngoài đột nhiên lại có tiếng bước chân.

Còn chưa thấy bóng dáng đâu mà đã thấy giọng Vu phó tướng vang lên.

“Vương gia, không hay rồi.”.