Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 251: Vạch Trần Chuyện Xấu Của Như Ý






Bên trong Triều Thiên Khuyết, Lãnh Băng Cơ cũng vừa mới hồi phủ, phụ thân cùng đại ca đều không ở phủ, Tiết di nương phần lại cơm, nàng cũng không muốn ở lại lâu nên nói dối là trong phủ còn việc để trở về.

Nàng đã biết tin Như Ý dẫn người tới gặp Cẩm Ngu nhưng nàng cũng không quan tâm lắm.

Nhi Nhi chạy tới hồi bẩm, nói Tri Thu cầu kiến khiến nàng hơi bất ngờ, nàng để cho Tri Thu đi thẳng vào trong.

Tri Thu nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, liền nói ngay chuyện chính: “Khởi bẩm Vương phi nương nương, tiểu thư nhà nô tỳ hôm nay có gì đó không đúng lắm, hình như đã bị người khác.

hãm hại”
Lãnh Băng Cơ kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Là sao?”
“Hôm nay Cẩm Ngu quận chúa phái người đến Tử Đằng tiểu trúc rồi mời tiểu thư nhà nô tỳ tới tiếp đón mấy người Như Ý công chúa.

Sau khi tiểu thư nhà nô tỳ tới, mấy người đó thi nhau châm chọc trào phùng, còn bắt tiểu thư phải nhảy múa cho Cẩm Ngu quận chúa giải khuây.Vậy mà tiểu thư nhà nô tỳ lại đồng ý”
“Cái gì?
Lãnh Băng Cơ và Nhi Nhi quay sang nhìn nhau.

Mặc dù Lãnh Băng Nguyệt không được tích sự gì nhưng thân là tiểu thư xuất thân từ tướng phủ.

Nàng ta vẫn phải có chút kiêu ngạo đó chứ, làm sao có thể làm cái chuyện mất thể thống như vậy trước mặt mọi người?
“Nàng ta nhảy thật sao?”
“Nhảy rồi ạ” Tri Thu nhìn xuống thật thấp: “Không chỉ như vậy, khúc nhạc kết thúc, cả đám người đó cùng sỉ nhục tiểu thư, nói những lời rất khó nghe.

Tiểu thư nhà nô tì không lo, không buồn gì, không ngờ lại còn nhận tiền thưởng của Như Ý công chúa”
“Mặc dù chỉ là nô tỳ trong phủ tướng nhưng nô tỳ cũng không chấp nhận được người khác làm nhục phủ tướng.


Những lời lẽ khó nghe đó làm nô tỳ rất ngứa tai, nô tỳ cũng muốn cãi lại vài câu.

Tiểu thư nhà nô tỳ là người cao ngạo, nếu không phải bị người khác hãm hại thì làm sao có thể làm ra những chuyện không còn thể thống như vậy chứ?”
“Vậy trước đó tiểu thư nhà ngươi có gì khác lại không?”
Tri Thu lắc đầu: “Hôm nay tiểu thư vẫn bình thường, lúc tới Tê Hà Viện tiểu thư còn cãi nhau châm chọc nhau với công chúa Như Ý, không hề chịu thỏa hiệp chút nào.

Không hiểu vì sao sau khi tiếng đàn của Linh bà vang lên, tiểu thư giống như: một con rối bị người khác điều khiển, trở nên ngoan ngoãn nghe lời”
Tục ngữ nói “Chó cắn chó, một miệng lông” Như Ý, Cẩm Ngu và cả Lãnh Băng Nguyệt, ba người này không có ai là người tốt.

Lãnh Băng Cơ vui vẻ nhìn đám người đó dày vò nhau.

Nhưng nàng và Lãnh Băng Nguyệt trên danh nghĩa vẫn là tỷ muội, cùng một cội rễ.

Mấy người đám Như Ý kia rõ ràng đang lợi dụng Lãnh Băng Nguyệt để làm nhục tướng phủ.

Thanh danh của tướng phủ cũng bị bọn chúng dày xéo.

Hơn nữa chuyện này đúng là có điểm không đúng lắm, nói không chừng chính là Linh bà kia làm chuyện phá phách.

Nàng cũng muốn xem thử xem Linh bà kia nông sâu thế nào, lần này nàng nhất định phải ra mặt.

Lãnh Băng Cơ đứng dậy: “Đi, tới Tê Hà Uyển”
Nàng mang theo Nhi Nhi, ba người đi thẳng tới Tê Hà Uyển.


Bên trong Tê Hà Uyển, Lãnh Băng Nguyệt đang ngoan ngoãn dâng trà cho Cẩm Ngu.

Cẩm Ngu nhận chén trà một cách đầy ngạo mạn, nàng ta nhấp một ngụm nhỏ, rồi đưa phần nước trà còn lại cho Lãnh Băng Nguyệt: “Loại trà này uống vào lạnh dạ dày, thưởng cho ngươi”
Lãnh Băng Nguyệt nhận lấy, vô cùng vui vẻ.

Lãnh Băng Cơ nổi đùng đùng xông tới, giật lấy cổ tay của nàng ta, giằng lấy tách trà hắt lên mặt Lãnh Băng Nguyệt.

Lãnh Băng Nguyệt giật mình tỉnh lại, mơ màng nhìn Lãnh Băng Cơ đang đứng trước mắt rồi hét lên chất vấn: “Tỷ hắt nước vào người ta làm gì?”
“Ta hắt nước vào người ngươi làm gì?” Lãnh Băng Cơ lạnh lùng chất vấn: “Ngươi có biết chuyện tốt vừa rồi ngươi đã làm không?”
Lãnh Băng Nguyệt ngây ra không biết gì những gì?”
Như Ý công chúa vụt đứng dậy: “Lãnh Băng Cơ, ngươi có ý gì vậy? Không mời mà tự động xông vào đây thì thôi đi, tới nơi rồi lại có hành xử như một người không có giáo dưỡng như vậy, ngươi có coi tỷ muội chúng ta ra gì không?”
Lãnh Băng Cơ quay mặt lạnh lùng nhìn mấy người đó: “Ngươi tới Phong Vương phủ của ta diễu võ giương oai, có phải là coi Phong Vương phủ của ta không ra gì không? Dám bắt Trắc phi của phủ ta nhảy múa cho các người xem, ai dám làm chuyện này thì đứng ra cho ta xem”
Như Ý khinh thường mỉa mai: “Bớt lấy Tam ca của ta ra dọa dẫm bọn ta đi, cũng đâu phải là bọn ta ép nàng ta, rõ ràng là nàng ta tự nguyện, hơn nữa còn vô cùng vui mừng khi được nhận thưởng nữa”
Cả đám người cùng phụ họa.

Lãnh Băng Nguyệt đứng đẳng sau nghe xong, sắc mặt trở Ta vừa làm nên trắng bệch, nàng ta lùi lại hai bước, cảm thấy hơi khó tin.

“Làm sao có thể như vậy được?”
Lãnh Băng Cơ nhìn phản ứng của Lãnh Băng Nguyệt, cũng biết những suy đoán của Tri Thu là chính xác.

Có đến tám phần Lãnh Băng Cơ đã trúng chiêu của người khác.

Nàng nhìn về phía Linh bà đang ngồi trước đàn.


Khuôn mặt Linh bà trắng xám, tròng mắt trắng của bà ta nhiều hơn phần mắt đen rất nhiều.

Lãnh Băng Cơ không rõ, đối phương đã ra tay thế nào với Lãnh Băng Nguyệt thế nào.

Cho dù dùng thuốc để khống chế tâm thần thì cũng làm sao có thể khiến nàng ta ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Rốt cuộc bà ta đã dùng loại thuốc gì với Lãnh Băng Nguyệt mà lại có thể lợi hại như vậy, có thể thay đổi được cả tính cách của một con người.

Bản lĩnh này đúng là sâu không thể dò.

Tri Thu thấp giọng nói tóm gọn những chuyện vừa xảy ra cho Lãnh Băng Nguyệt biết, nàng ta đột nhiên xấu hổ đến mức không chịu nổi, thậm chí còn hơi phẫn nộ.

“Nhất định là có người hại ta! E rằng ta đã trúng thuốc mê của mấy người!” Lãnh Băng Nguyệt khẳng định như đinh đóng cột.

Từ lúc Cẩm Ngu nhìn thấy Lãnh Băng Cơ xông vào Tê Hà Uyển, trong lòng nàng ta đã hơi hoang mang, nàng ta vội vàng phủi sạch quan hệ của mình: “Bọn ta không ai tiếp cận ngươi cả, ngươi đừng ngậm máu phun người.”
Hôm nay Như Ý đã trút được giận, làm sao nàng ta có thể bỏ qua cơ hội để sỉ nhục tỷ muội của mình chứ, nên nói chuyện càng lúc càng chanh chua.

“Con gái nhà họ Lãnh các người cam phận hạ tiện, phẩm hạnh như vậy mà còn tìm đủ các cớ khác nhau.

Từ lâu ta đã nghe nói Trắc Vương phi quen thói dâm đãng, dùng đủ mọi cách để quyến rũ Tam ca của ta.

Đến khi được gặp đúng là như vậy.

Những người ngồi đây hôm nay không có đàn ông, nếu không hẳn là Trắc Vương phi đã lột hết sạch quần áo rồi”
Lãnh Băng Cơ nhất thời không tìm được chứng cứ nào để chứng minh suy đoán của mình nên không thể giải thích thay cho Lãnh Băng Nguyệt.

Còn Lãnh Minh Nguyệt tức giận quá nên nói chuyện càng không suy nghĩ.

“Ta quyến rũ Phong Vương gia thì đã sao? Đó là chuyện của vợ chồng chúng ta.


Ngược lại có phải phò mã không hiểu phong tình, bỏ mặc không quan tâm gì tới Như Ý công chúa, ngươi không có đất dụng võ nên mới tức giận như vậy?”
Như Ý như là mèo bị dẫm đuôi, nàng ta vụt đứng dậy: “Nói hươu nói vượn!”
Lãnh Băng Nguyệt bị ép đến nổi điên lên nên cũng không chịu thua: “Từ trước tới giờ phò mã không thích không thích những người phụ nữ hay quyến rũ mà lại thích những nam tử cao lớn, cho dù ngươi có trở trò quyến rũ thì chưa chắc phò mã đã chịu nhìn người lấy một cái”
“Choang!”
Như Ý ném thẳng chén trà trong tay về phía Lãnh Băng Nguyệt, cái chén rơi xuống chân Lãnh Băng Nguyệt rồi vỡ tan tành: “Đồ tiện nhân nhà ngươi, im miệng lại cho ta!”
“Ta nói gì sai sao? Nếu không trong ngày đại hôn, người cần gì phải bỏ những đồ trợ hứng kia vào rượu hợp cẩn.

Ta bị ngươi lợi dụng nên mới làm hủy hoại thanh danh của nữ nhân Lãnh gia.

Nhìn bộ dạng tức giận hiện giờ của ngươi thì cũng đủ biết những ngày tháng qua ngươi cũng không thoải mái gì đâu nhỉ?”
Lãnh Băng Nguyệt không hề lưu tình, nói hết những chuyện của Như Ý ra.

Cả đám nữ nhân bên cạnh đều đứng hóng chuyện, không ai lên tiếng ngăn cản, tất cả đều dựng lỗ tai lên để nghe.

Hóa ra phò mã của Như Ý chỉ thích đàn ông, khó trách hắn lại có thể giữ mình trong sạch, từ trước tới giờ không tới thanh lâu, không nuôi tiểu thiếp.

Như Ý kén chọn phu quân theo tiêu chuẩn này nhưng không ngờ lại gặp phải một kẻ đoạn tụ.

Lãnh Băng Cơ đứng bên cạnh không hề ngăn cản.

Mặc dù Lãnh Băng Nguyệt ở trong phủ đã quen thói ngang ngược nhưng không phải là kiểu nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói không suy nghĩ gì.

Lãnh Băng Cơ đoán, nhất định là đây là tác dụng của việc nàng ta dùng Ngưng Hương Hoàn trong một thời gian dài.

Chất độc bên trong đã tác động tới tính cách nàng ta, khiến Lãnh Băng Nguyệt trở nên nóng nảy, ăn nói không suy nghĩ.

Tự mình tạo nghiệt thì không thể sống..