Lãnh Bằng Cơ không thèm quay đầu lại, đi thẳng khỏi hậu viện, mất người Mộ Dung Phong không biết hậu viện xảy ra chuyện, vẫn còn đang uống rượu.
Lãnh Băng Cơ sai người thông báo cho hắn một tiếng, sau đó đưa Lãnh Minh Nguyệt lên xe ngựa về Tướng phủ trước.
Lãnh Minh Nguyệt cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, không nói tiếng nào.
Chờ tới khi trở lại Tướng phủ, Tiết di nương nghe tin vội vàng ra đón, dập đầu vấn an Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ trầm mặt, trực tiếp đi tới trước sảnh.
Tiết di nương thấy sắc mặt nàng kỳ lạ, có chút hoài nghi, xem xét liếc mắt nhìn Lãnh Minh Nguyệt một cái, lúc này mới phát hiện mắt Lãnh Minh Nguyệt đã sưng vù lên, chắc hẳn vừa mới khóc một trận, phía trong cổ áo còn có mấy vết cào.
“Con làm sao vậy? Ai dám bắt nạt con?” Bà ấy đau lòng truy hỏi Lãnh Minh Nguyệt: “Ai dám to gan không xem Tướng phủ chúng ta ra gì thế này!”
Lãnh Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Lãnh Băng Cơ một cái, chỉ lắc đầu mà không dám lên tiếng.
Nhất định là xảy ra chuyện gì đó, nhưng chắc không phải là trêu chọc cô nãi nãi Lãnh Băng Cơ này chứ? Trong lòng Tiết di nương tràn đầy thấp thỏm lo âu, vội vàng đi về phía Lãnh Băng Cơ.
“Phụ thân đâu?” Lãnh Bằng Cơ hỏi.
“Ông ấy đã về được một lúc rồi, uống vài chén rượu rồi đi nghỉ ngơi rồi.
Nếu như có chuyện gì quan trọng, để ta sai người mới ông ấy tới” Tiết di nương cẩn thận nói.
“Gà con gái bảo bối nhà mình ra ngoài có tình là chuyện quan trọng không?”
Trong lòng Tiết di nương run lên, lập tức hiểu ra con gái mà Lãnh Băng Cơ nói tới là ai.
Lập tức máu trong người như dồn tới trán, nhìn Lãnh Minh Nguyệt với vẻ mặt khó tin: “Con đã làm cái gì hả?”
Lãnh Minh Nguyệt chính là bảo bối trong lòng bà ấy, là hòn ngọc quý bà ấy nâng niu trên tay để dựa vào nửa đời sau! Nếu như nàng ta xảy ra chuyện gì, nửa đời sau sẽ bị hủy hoại mất.
Hơn nữa bà ấy cũng đã dặn dò biết bao nhiêu lần, bảo nàng ta sau này tuyệt đối không được trêu chọc Mộ Dung Phong, nếu không thì sẽ chết lúc nào không hay.
Lãnh Minh Nguyệt ấm ức cúi đầu xuống nói: “Con gái cũng là bị oan, bị người ta tính kế”
Tiết di nương thiếu chút nữa thì xụi lơ xuống mặt đất, không hỏi nguyên do mà lập tức truy hỏi: “Đối phương là nhà nào?”
“Là Hạo Vương” Giọng nói Lãnh Minh Nguyệt như mang theo chút đắc ý, “Hạo Vương?” Tiết di nương càng thêm khó tin, cao giọng hỏi lại.
“Đúng vậy” Lãnh Minh Nguyệt cố giấy vẻ đắc chí khi gặp nạn: “Công chúa Như ý có xích mích với tỷ tỷ cho nên âm thầm tính kế con, cố ý khiến con uống say, muốn làm tổn hại danh tiết của con, kết quả là bị Duệ Vương Phi phá vỡ.
Duệ Vương Phi mặt dày mày dạn, nói là ngày mai sẽ tiến cung xin ý chí của thái hậu nương nương.
Trong nháy mắt, Tiết di nương trở nên vui mừng quá đỗi, tất cả lo lắng đều tan thành mây khói, so với chuyện con gái có một chống dừng chân tốt thì tất cả quá trình đều không còn quan trọng nữa, danh tiết lại càng không quan trọng, mặc dù có chút khó nghe, nhưng bàn tán vài câu rồi sẽ qua thôi.
Nhưng lại ngại Lãnh Bằng Cơ đang bừng bừng tức giận nên bà ấy làm bộ than thở vài tiếng: “Đứa trẻ này sao con lại ngu ngốc như vậy chứ, trước khi đi không phải di nương đã dặn dò con biết bao nhiêu lần là nhất định phải thật cẩn thận rồi sao?
Lãnh Minh Nguyệt nhỏ giọng lầu bầu: “Con nào biết là công chúa Như Ý lại để tiện vô sỉ như vậy chứ, không ngờ lại trút hết tức giận lên người con”.
Lãnh Băng Cơ lạnh lùng nhìn nàng ta nói: “Nói như thể nghĩa là người bị ta làm liên lụy?”
“Không thể nào không thể nào!” Tiết di nương không dám đắc tội với Lãnh Băng Cơ, vội vàng không ngừng phủ nhận: “Tỷ muội một lòng, vốn là cùng chung một thể, cho nên đương nhiên phải nhất trí với nhau ở bên ngoài rồi”
Lãnh Băng cơ đập “bang” một tiếng lên bàn: “Lãnh Minh Nguyệt, ngươi còn không mau quỳ xuống!”
Đột nhiên nàng tức giận, giọng nói không cao như khí thể khiến người ta chần kinh, Lãnh Minh Nguyệt sợ hãi nhảy dựng lên, hai chân mềm nhũn ra, không ngờ thình thịch” một tiếng lại thật sự quỳ xuống.
“Có phải người cảm thấy, có thể gả tới phủ Duệ Vương là nhà họ Lãnh chúng ta không cần thể diện nữa rồi cho dù bị người ta chỉ trỏ thì cũng không sao cả?”.
Vốn dĩ bình thường miệng lưỡi Lãnh Minh Nguyệt rất lợi hại, hôm nay ở trước mặt công chúa và chúng vương phi lại không dám làm càn, bây giờ đã về Tướng phủ nên không còn kiêng dè gì nữa: “Sao đại tỷ lại nói như vậy? Ta cũng là bị công chúa Như Ý hãm hại, bị ẩm ức mà thôi.”
Lãnh Băng Cơ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho là ta không biết chút tâm tự nhỏ này của ngươi sao? Lãnh Minh Nguyệt, vừa rồi làm trò trước mặt mọi người, nể mặt nhà họ Lãnh chúng ta cho nên ta mới không vạch trần người.
Khi người tới hậu viện ta đã nhắc nhở người phải cẩn thận với Như Ý “Cho nên, khi Như Ý rót rượu cho ngươi, ngươi tự mình cũng để ý, chỉ uống một nửa, đổ đi một nửa giống như cô ta.
Mà khi Hạo vương tiến vào phòng người, người hoàn toàn tỉnh táo.
Đúng là như lời Như Ý nói, là người cố ý ăn vạ hẳn.
Vẻ mặt Lãnh Minh Nguyệt trở nên cứng đờ: “Sao tỷ tỷ có thể nghĩ như vậy chứ, sao ta có thể biết được trong rượu có cái gì?”
Lãnh Băng Cơ nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta: “Bởi vì lúc trước Tiết thị đã từng muốn gả ngươi cho Tam công tử nhà họ Kim, người và Tiết di nương đã âm thầm điều tra tất cả tình hình liên quan tới Kim công tử.
Cữu cữu của người ở Đại Lý Tự, muốn biết một chút vấn đề hắn thì không có gì khó”
“Mà Kim công tử lực bất tòng tâm, rượu hợp cần này thêm chút đồ là việc bình thường.
Huống hồ bỏ thêm nhiều dược liệu mạnh như vậy, màu sắc cũng khác hoàn toàn rượu nhạt, sao người có thể không biết được?”
Lãnh Minh Nguyệt không dám giương mắt nhìn thẳng Lãnh Băng Cơ, ánh mắt trốn tránh nhìn sang chỗ khác, chột dạ đổ mồ hội nói: “Nhưng ta thật sự không nghĩ tới, rượu cũng đã uống rồi.”
Ta nói rồi, ta có các để kiểm tra nồng độ cồn trong máu, lời này không phải chỉ để dọa Như Ý.
Ngươi có muốn làm thử nghiệm một chút không, chỉ cần vài giọt mồ hôi là được rồi.”
Tiết di nương khẽ huých eo Lãnh Minh Nguyệt: “Đại tỷ con chắc chắn là vì muốn tốt cho con, ăn ngay nói thật đi, đừng có chọc đại tỷ con tức giận”
Lãnh Minh Nguyệt cắn môi dưới: “Ta, lúc ấy đúng là ta còn có chút tỉnh táo, đoán được công chúa Như Ý chắc chắn không có ý tốt, định mở cửa rời đi.
Kết quả lại nhìn thấy Duệ Vương.
Hắn ta đứng dưới ánh nến ở mái hiên, cả người mặc áo gấm, dáng vẻ nhẹ nhàng nho nhã như một cây tùng bách.
Trong lúc nhất thời hồ đồ bèn tượng kế tựu kế”
“Sao ngươi lại biết Hạo Vương?” “Lần đó ở tiệc mừng thọ lão thái gia ở phủ thượng thư, ta đã tin thấy hắn và Hiên vương điện hạ từ xa”
“Ngươi thật là to gan, dám mạo phạm Hạo Vương, không cần cái mạng nhỏ này nữa sao?”
“Hạo Vương cũng không tức giận mà, càng không có đẩy ta ra, quả thật rất có phong độ”
Lãnh Minh Nguyệt không phục mà lầu bà lầu bầu, bị Tiết di nương hung hăng trừng mắt liếc một cái.
“Đứa trẻ Minh Nguyệt này luôn nghĩ gì làm đấy, ăn ngay nói thẳng, vương phi nương nương người cũng biết đấy, tuyệt đối đừng để trong lòng làm gì.
Chuyện đã đến nước này, người bớt giận đi.
Dù sao thì Minh Nguyệt gả tới Hạo Vương phủ, sau này cũng có thể giúp đỡ người”
Đây gọi là mẫu thân thể nào con thể nấy.
Lãnh Băng Cơ vô cùng chán nản: “Bây giờ Kim thị đã không còn ở trong phủ nữa, hôn sự của Minh Nguyệt bà cũng có thể làm chủ.
Dựa vào thân phận con gái của Tướng phủ, gả con gái cho một nhà danh gia vọng tộc làm chính thất không phải tốt hơn sao? Cho dù nàng ta có dã tâm, muốn làm trắc phi, có phụ thân ra mặt thì cũng không phải không có khả năng, việc gì phải bôi nhọ chính mình như vậy chứ? Lan truyền ra ngoài sẽ khó nghe đến thế nào đây? Đây là chuyện cả đời đấy!”.
“Đại tỷ, chẳng phải tự cũng giống như vậy hay sao, mang thai trước khi thành hôn, lén lút qua lại với Phong vương, hiện giờ thanh danh hỗn độn, lại còn giáo huấn ngược lại ta à”
“Câm miệng!” Tiết di nương thấy nàng ta càng nói càng khó nghe, vội vàng trách cứ, sau đó xoay mặt về phía Lãnh Băng Cơ thỉnh tội.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy, mình nói thêm nửa cầu nữa thì sẽ động tới thai khí mát cho nên hít sâu một hơi rồi đứng dậy.
“Hôm nay ta không rảnh rỗi lo chuyện nhàn rỗi của người.
Những lời gì nên nói đều đã nói cả rồi, vẫn là câu nói đó, Tiết di nương, nhớ rõ điều thứ ba trong thỏa thuận của bà và tôi, dã tâm không nên có thì tuyệt đối không được có, hai người các ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi”
Nói rồi nàng đứng dậy rời khỏi Tướng phủ..