Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 197: Họa Từ Miệng Mà Ra




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lãnh Băng Cơ vui vẻ khoanh chân ngồi trên giường: “Ngươi biết rằng Lỗ trưởng lão sẽ lợi dụng mọi thời cơ, nên mới bố trí cơ quan ở dưới địa cung, khi có người xông vào, sẽ có tiếng chuông nhắc nhở, sau đó nàng chỉ tay lên đỉnh đầu, bên trên cũng khảm một vài tấm kính Lưu Ly, dùng để phản xạ ánh sáng dạ minh châu trong phòng, chiếu sáng đến mức khiến cho căn phòng như là có ánh trăng lăn tăn, nhu hòa mà sáng sủa.

“Những tấm gương này, nhìn thì tưởng là dùng để chiếu sáng, trên thực tế, lại là thông qua nguyên lý khúc xạ ánh sáng, trực tiếp chiếu lên tấm gương trên bàn trang điểm của ngươi.

Người chỉ cần ngồi ở trước bàn trang điểm liền có thể nắm giữ động tĩnh ở lối vào”
Tên nam nhân yêu nghiệt kia càng thêm kinh ngạc, ngay cả miệng cũng hơi mở ra: “Ngươi hiểu được kỹ xảo của những cơ quan này?”
Đương nhiên không hiểu, chỉ là đã học qua nguyên lý kính lặn đơn giản nhất trong môn vật lý cấp hai mà thôi.

Lãnh Bằng Cơ bày ra một bộ mặt thâm sâu khó lường: “Hiểu sơ một hai điều”
“Vậy làm sao người biết ta cố ý diễn trò cho hắn ta xem?”
“Hắn ta đến tìm người, chính là muốn thăm dò.

Thứ nhất là nghe nói người bị Mộ Dung Phong đả thương, cố ý thông qua công kích để thăm dò thương thế của ngươi nặng nhẹ ra sao.

Thứ hai là dò xét xem đài điển tẩy kiếm mười ngày sau, ngươi có dấu diếm sát chiêu gì, có nắm chắc thành công không”
Nam nhân yêu nghiệt kia hấp háy mắt: “Vậy ta ứng đổi xem như thong dong?”
Nhưng Lãnh Băng Cơ lại chỉ quan tâm đến một vấn đề khác: “Ngươi thật sự đem toàn bộ mỹ nhân mà lão đầu kia tăng giết hết rồi à?”
Nam nhân yêu nghiệt hừ nhẹ một tiếng: “Nếu không thì sao? Chờ các nàng ta mật báo à?”
Lãnh Băng Cơ chép miệng: “Kỳ thực các nàng cũng chỉ là phải nghe theo lệnh của người khác”
Nam nhân yêu nghiệt vươn tay về phía nàng, khẽ sờ cằm của nàng một cái: “Tuyệt đối không nên lấy tiêu chuẩn của người tốt ra so sánh với ta.


Ta vẫn luôn giết người như ngỏe, không biết bao nhiêu tính mạng của thủ hạ vô tội, chỉ là mười mấy mỹ nhân, ở trong mắt ta, chả khác gì so với một con kiến”
“Thiểu các chủ Tàng Kiếm các, không chỉ tài đại khí thô, lại còn vô pháp vô thiên”
Nam nhân yêu nghiệt thấy nàng đoán ra được thân phận của mình, lúc này đã không còn kinh ngạc: “Ngươi còn biết cái gì nữa?”
“Ta còn đang đoán, tình cảnh hiện giờ của ngươi không khá lắm, tự ngươi lo không xong, làm sao có thời gian rảnh rỗi thiết kế Mộ Dung Phong, mạo hiểm bắt ta đến đây.”
Nam nhận yêu nghiệt cởi giày quăng đi, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng nàng đối mặt.

“Thấy người thông minh như vậy, thiếu gia ta quyết định, để cho người sống lâu hơn các nàng một chút.”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Chưa từng gặp qua loại người như ngươi, cứu người còn phải làm trò như vậy, đến cả Mộ Dung Phong trước kia khi cầu ta trị bệnh cho người khác cũng phải ăn nói khép nép”
Nam nhận yêu nghiệt khịt mũi coi thường: “Cứu ngươi? Người nghĩ nhiều rồi, một lát nữa người không chịu được phải cầu khẩn, là người mới đúng.”
“Vậy sao?” Lãnh Băng Cơ nở nụ cười xinh đẹp, áp sát về phía mặt hắn ta, vươn ngón tay khều khều cằm của hắn ta: “Thử xem?”
Nam nhân yêu nghiệt liếc xéo nàng: “Vừa rồi là ai bị dọa đến kêu gào ầm ĩ? Quay người liền dám đùa với lửa?”.

“Ta chỉ không thích người khác dùng sức mạnh với ta mà thôi, ôn nhu một chút, ta liền có thể tiếp nhận.”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của nam nhân yêu nghiệt bỗng nhiên nheo lại, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, bắn ra ánh sáng lạnh lẽo thấu xương.

“Ngươi đây là đang muốn chết!”
Lãnh Bằng Cơ ung dung tự tin “ha ha” cười: “Ngươi nỡ để ta chết sao? Tấn công lớn như vậy, còn trêu chọc phải Mộ Dung Phong, vì thế mà hao bình tổn tướng, bị người trong các chê trách.

Ta còn chưa có cái mị lực như thế, huống chi người vốn cũng chẳng phải loại người thương hương tiếc ngọc”.


Nam nhân yêu nghiệt thở dài: “Nếu không phải Mộ Dung Phong truy sát quá mức gắt gao, không thể làm gì khác, bằng không ta thật sự sẽ không phải mang ngươi tới nơi này, khiến người biết được nhiều như vậy.

Nếu như không giết người diệt khẩu, ta cũng thật có lỗi với chính mình”
“Yên tâm, ngươi không giết được ta đâu, nhân lúc còn sớm gạt bỏ cái ý niệm đấy đi.

Tốt nhất là đàm phán phương pháp hợp tác khác”.

” Ngông cuồng tự phụ như vậy, ngươi không phải người một nhà với Mộ Dung Phong sao?
Ngươi không hiểu được hắn rồi.

Lẽ nào người còn chưa hiểu tình cảnh hiện giờ của mình sao?”
Lãnh Bằng Cơ dùng ngón tay quấn quanh đại váy trên quần áo, bộ dạng thảnh thơi điềm nhiên: ” Làm đại phu, có thể cứu người cũng có thể giết người, nếu như người muốn ta giúp ngươi, vậy nhất định phải giao cái mạng nhỏ của mình vào tay ta, mà ta, tự nhiên cũng sẽ lưu lại cho mình một đường lui”.

Sau khi nam nhân yêu nghiệt nhìn Lãnh Thanh Hoan một lúc lâu rồi mới nói: “Được rồi.

Ta tên là Cừu Tư Thiếu, ngươi có thể gọi ta là Tilt hoặc là Cừu thiếu chủ”
Tên này vừa gọi lên liền biết là con nhà giàu.


Lãnh Băng Cơ không nói gì, im lặng ngồi nghe hắn nói tiếp.

“Ta là một người song tính, sinh ra chính là một kẻ nửa trai nửa gái”
Quả thực là bị nàng đoán đúng rồi.

“Lần đó ta đến cướp Phù Dung Các chính là vì nghe nói nơi đó có người song tính giống như ta, ta tò mò hắn có phải cũng có thân thể giống như ta hay không? Kết quả gặp được người, ngươi nói người song tính cũng có thể thay đổi được giới tính của bản thân mình”
“Xem ra nếu ta muốn sống thì cho dù không trị được ta cũng phải kiên trì nói trị được rồi.”
“Đúng vậy, nếu người nói là không thể trị được, ta lập tức sẽ không nghĩ ngợi gì mà giết chết ngươi.

Dù sao Mộ Dung Phong cũng không thể tìm được ta”
Lãnh Bằng Cơ nhất thời có chút ưu thương, hối hận lúc đó nhanh mồm nhanh miệng như vậy, đúng thật qua từ miệng mà ra mà.

Còn có chuyện mấy ngày hôm trước nhìn thấy Mộ Dung Phong bị thương, trong lúc tức giận nói rằng nếu gặp lại mĩ nam yêu nghiệt kia sẽ đánh gãy cái chân thứ ba của hắn ta.

Xem ra thần linh đã nghe được tiếng lòng của nàng, mộng đẹp đã trở thành sự thật.

Người ta còn đưa tới cửa cầu nàng đánh gãy chân đây này?
“Người song tính chính là dị tật bẩm sinh, không có thuốc nào trị được, cách trị liệu mà ta nói chính là thông qua phẫu thuật để thay đổi cấu tạo bên ngoài của cơ thể mà thôi.”
“Như vậy là được rồi.”
“Còn phải xem xét tình huống cụ thể của người mới được, song tính cũng có rất nhiều kiểu, người có điều kiện gì, so sánh xem người thiên hướng giới tính nào, có thể phẫu thuật hay không, thích hợp với loại phẫu thuật nào, trước khi ta cẩn thận kiểm tra thì không thể nói trước được.”
Cừu Tư Thiếu nghe nàng nói như vậy, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, trong lòng ảnh lên tia hy vọng.

“Nam nhân, ta thiên hướng nam nhân”

“Ngươi đối với nữ nhân cảm thấy hứng thú?”
Cừu Tư Thiếu lắc đầu: “Nam nhân hay nữ nhân ta đều không có hứng thú.”
“Vậy ngươi làm sao kết luận được mình thiên hướng nam nhân.

Cái này cần so sánh nhiễm sắc thể của ngươi, còn phải lấy máu kiểm tra, mới có thể kết luận”
“Ta có… cái đó.” “Gì?”
Cừu Tư Thiếu cúi đầu liếc nhìn nơi nào đó của mình một cái, cho nàng một ánh mắt người tự hiểu đi.

“Có thể đứng lên bình thường không?”
Cừu Tư Thiếu xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.

“Tất nhiên là không thể, nên mới bị coi như là một thái giám,chỉ để trang trí, nó còn đang dần dần co rút lại, cuối cùng trở thành một hạt đậu đỏ Lãnh Băng Cơ khinh thường bĩu môi, không thèm nói nữa.

Cừu Tư Thiếu bình thản đối mặt với sự nhục nhã này, mắt trợn trắng liếc nhìn nàng một cái: “Cần cho người nhìn một cái không?”
Lãnh Băng Cơ nghiêm túc mà gật đầu, phải kiểm tra tỉ mỉ mới được.

Cừu Tư Thiếu ngược lại không bình tĩnh nói: “Ngươi có phải là nữ nhân không vậy?”
Lãnh Băng Cơ thật sự không hiểu, tại sao ai cũng nghi ngờ giới tính của nàng vậy chứ? Bụng của nàng đều đã lớn như vậy, đây không phải là bằng chứng tốt nhất hay sao?

Cừu Tư Thiếu đã hoàn toàn không còn bình tĩnh nữa.

Không phải là nam nữ khác biệt nữa, mà là đem nơi riêng tư xấu xí nhất của mình bại lộ trước mặt người khác, nhục nhã như vậy, hắn vẫn là không thể chịu được..