Đêm hôm đó, nàng ta cùng với Lãnh Băng Cơ, tổng có ba người, ngủ lại am ni cô.
Lãnh Bằng Cơ sợ hãi rụt rè, đi theo phía sau nàng ta và Kim di nương, hoàn toàn không có dáng vẻ của một vị tiểu thư quyền quý.
Vì vậy, người của am ni cô, cũng chỉ vây quanh nàng ta nịnh hót vài lời, bọn họ hoàn toàn không biết rằng Lãnh Bằng Cơ cũng là thiên kim của Tướng phủ, hơn nữa còn là đích trưởng nữ.
Sau đó Mộ Dung Phong có hỏi thăm về mấy vị khách nữ ngủ lại qua đêm, người của em ni nàng vì không biết chuyện nên báo cho hắn ta biết, họ khẳng định chắc chắn là nàng ta và Kim di nương!
Bởi vậy Mộ Dung Phong mới lầm tưởng người con gái đêm đó vui vẻ cùng hắn ta chính là nàng ta.
Đó là lý do ở lần đầu tiên gặp mặt tại Tướng phủ, hắn ta mới không nghĩ ngợi gì đòi phải hủy hôn với Lãnh Băng Cơ để đi cưới người khác.
Đây không phải cái mà người ta vẫn gọi là nhất kiến chung tình, mà có nguyên nhân sâu xa đằng sau.
Nghĩ đến đây, trái tim của Lãnh Bằng Nguyệt đập mạnh, trong lòng lo lắng, đầu óc rối bời.
Đứa nghiệt chủng trong bụng Lãnh Băng Cơ, có thật sự là con của Mộ Dung Phong không?
Bây giờ tình cảm của hai người bọn họ đang dần dần thân mật hơn, rồi một ngày kia, nếu như Mộ Dung Phong hỏi về thân phận về phụ thân của đứa trẻ, Lãnh Băng Cơ thản nhiên bẩm báo lại, thì mọi chuyện sẽ bại lộ! Mộ Dung Phong nghĩ đến tình ý đêm hôm đó, đối với nàng ta còn khoan dung độ lượng, nhưng nếu như mọi chuyện bị bại lộ, vương phủ này làm sao còn có chỗ nhỏ cho nàng ta, chính nàng ta sẽ là người bị vứt bỏ.
Mấy hôm nay hắn ta còn kiêng dè, không nói ra chuyện Lãnh Băng Cơ thất trinh cho thái hậu biết, nếu không, e là lúc này chân tướng đã rõ ràng.
Nàng ta ngây ngốc, ôm chặt lấy ngực mình, suy tư tìm phương pháp xoay chuyển tình thế.
Nàng ta tuyệt đối không thể để sự việc ngày càng tiến triển, phải làm sự việc chấm dứt ngay.
Lãnh Băng Cơ nghiêng người, lén ăn vụng kem ly được giấu ở dưới gầm giường.
Lãnh Băng Cơ kiếm được chút váng sữa từ người dân du mục, thấy trong nhà có Tiêu Thạch chuyên dùng làm lạnh, nàng vô cùng vui mừng, liền làm món kem ly.
Tuy rằng so với kem ly hiện đại không ngon bằng, nhưng trộn thêm các loại hạt và hoa quả, trong thời tiết nắng nóng như thế này, thật sự là rất đã.
Điêu ma ma lấy thân phận trưởng bối của nàng, có phần quản lý nghiêm khắc, không cho nàng ăn nhiều đồ ăn nguội lạnh, cho nên nàng cũng chỉ có thể trốn ở trong phòng ăn vụng.
Mộ Dung Phong đi đến hậu viện, phất tay ra hiệu cho hạ nhân lui xuống, không ai vào thông báo, tự hắn ta đi nhanh vào bên trong.
Khi vén rèm lên, vừa vặn tóm được nàng đang ăn vụng.
Lãnh Bằng Cơ phát hiện có bóng đen chợt lóe lên ở phía sau, nàng còn tưởng rằng điều mà ma đánh bất ngờ, sợ hãi vội vàng giấu nửa bát kem chưa kịp ăn giấu phía dưới tay áo.
Mộ Dung Phong tuy rằng đang ngà ngà say, nhưng ánh mắt lại rất tinh, hắn ta liếc mắt liền thấy có gì đó giấu dưới tay áo.
“Nàng giấu cái gì đó?”
“Không có”
Mộ Dung Phong lập tức đi đến trước giường của nàng, kéo tay nàng duỗi ra.
Lãnh Băng Cơ nghĩ rằng hắn ta muốn cướp kem ly của mình, vội ôm lấy bát kem vặn vẹo thân mình không cho hắn ta động vào: “Không cho”
Đầu ngón tay của Mộ Dung Phong lướt qua đôi môi của nàng, khiến tay dính chút kem ly.
Thì ra hắn ta đã vừa quẹt tay qua miệng, ra vẻ hơi khó chịu.
Lãnh Băng Cơ vội ngồi dậy, xấu hổ đằng hắng: “Sao lại không cho người báo với ta một tiếng?
Hắn ta cũng không gõ cửa, thực sự không biết phép lịch sự.
Mộ Dung Phong không trả lời, ngoắc ngoắc tay nhìn chằm chằm vào cái bát trong ngực nàng, ra vẻ con nít hỏi: “Nàng đang giấu cái gì đó?”
“Nóng quá, cho nên ta cầm khối bằng để làm mát”
Mộ Dung Phong đột nhiên giơ bàn tay to lớn ra kéo bát kem về phía mình.
Lãnh Băng Cơ không thể ngờ được hắn ta lại không hề có chút khách khí nào, để hắn ta dễ dàng đoạt được bát kem, nàng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Mộ Dung Phong cầm bát kem trong tay, ngồi xuống tủ đôn (*loại ghế dùng trong khuê phòng), lấy thìa bạc xúc từng thìa, cảm nhận được hương vị ngọt ngào, mang theo vị sữa thật độc đáo, cảm thấy vị mát lạnh xuống tận cổ họng.
Trong nháy mắt sự nóng bức liền tiêu tan, ngay cả lỗ chân lông dường như cũng trở nên thông thoáng.
Căn bản hắn ta đã uống rất nhiều rượu, miệng lưỡi khô khốc, món kem ly này làm tâm hồn hắn ta trở nên khoan khoái, cả người thoải mái không nói nên lời.
“Vương phi của bản vương thật là keo kiệt, toàn bộ người trong vương phủ của bản vương đều cho nàng, vậy mà có một bát băng lạnh nàng cũng giấu đi, không chịu giao ra đây”
Đồ ăn ngon đã bị làm bẩn, Lãnh Bằng Cơ đành chép miệng, không thể cùng ăn chung với hắn ta.
Nàng ngồi dậy, nghiêm túc nhìn hắn ta: “Đây là con người chân thật của chàng sao?”
“Lời này nàng đã hỏi rất nhiều lần rồi, bản vương nghe xong chỉ muốn bịt lỗ tại lại”
“Sao chứ?”
“Đừng để bản vương phải nghĩ ra một lý do đuổi nàng đi? Có phải nàng nghĩ bản vương có mục đích gì, nên không thể thoải mái?”
Lãnh Băng Cơ cười cười: “Được rồi, ta thừa nhận.
Thật lòng mà nói, tuy rằng ta giả vờ kiêu ngạo, nhưng ta hiểu, hiện tại ta không xứng với chàng.
Chẳng những ta không hoàn mỹ, còn đang mang thai.
Chuyện này ta cũng từng nói với chàng rồi, đứa con này là tính mạng của ta, ta tuyệt đối không thể vứt bỏ nó.
Nếu chàng muốn tìm cơ hội khiến ta mất đi nó, chuyện đó là không thể Mộ Dung Phong ra tay ăn sạch sẽ bắt kem, sau đó nhíu mày nhìn nàng: “Trong lòng nàng, ta để tiện bỉ ổi như vậy sao? Nếu nàng muốn giữ lại đứa trẻ này, ta không có ý kiến, nơi này sẽ không thiếu bữa cơm nào cho nó”
“Ta không tin, một người nam nhân sao có thể vô tự như vậy, không để tâm đến chuyện vướng mắc này.
Hơn nữa, ta cũng không tin tưởng, chàng thật sự không hiểu sự phức tạp của chuyện này sao.
Đứa trẻ này không đơn giản chỉ như một con búp bê, nó liên quan đến vấn đề tranh vị trữ quân, đây là chuyện trọng đại, không thể bứt dây đồng rừng “Có lẽ, đây chính là bé gái”
Lãnh Bằng Cơ hít một hơi thật sâu: “Ta nói thật với vương gia, e là chàng phải thất vọng rồi, đứa trẻ này là bé trai”
“Làm sao nàng biết được?”
“Bởi vì ta là đại phu”
Lãnh Bằng Cơ đã tự mình kiểm tra thai sản, thai nhi phát triển rất tốt, hơn nữa nàng cũng đã biết, bào thai này là bé trai.
Trên danh nghĩa, đây là vị hoàng tôn đầu tiên của Trường An vương triều.
Nếu được sinh ra, đây thật sự là sự dối trá lớn, và tội lỗi này không hề nhẹ.
Nếu như Mộ Dung Phong cứng rắn, dựa theo lẽ thường, khiến cho nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến sảy thai mới là lựa chọn tốt nhất.
Trừ khi, hắn ta có lá gan lớn, hơn nữa còn là… dã tâm.
“Ta có thể nhận” Mộ Dung Phong nhẹ giọng nói với nàng.
Lãnh Băng Cơ nghe vậy liền ngồi yên như tượng.
“Ta có thể biết chàng định làm gì không?”
“Nàng là vương phi của bản vương, nó chính là con của bản vương, còn có thể tính toán gì nữa?”
“Ta cảm thấy không an toàn”
“Hôm nay bản vương đến đây đến nói chuyện, sống cùng nàng” Lãnh Băng Cơ kinh ngạc trơn tròn mắt, không nghĩ ngợi gì, nàng thốt lên: “ Ta không muốn”
“Hôm nay hoàng tổ mẫu đã giáo huấn ta, nói ta với nàng chia phòng ra ở, khó tránh khỏi sẽ phát sinh nhiều lời đồn nhảm nhí.
Hiện giờ thai của nàng đã ổn, khụ khụ, bản vương có thể đưa nàng đến Triệu Thiên Khuyết”
Cái gì? Lão tổ tông này tại sao cứ nhúng chân vào mọi thứ? Lãnh Băng Cơ luống cuống: “Tuyệt đối không được”
“Tại sao vậy?” Mộ Dung Phong nhíu mày hỏi bâng quơ.
Lãnh Băng Cơ bối rối chừng nửa ngày vẫn không thể tìm ra lý do để từ chối Mộ Dung Phong.
Suy cho cùng hiện tại nàng vẫn là vương phi trên danh nghĩa của hắn ta, trong bụng nàng còn có đứa con của hắn ta, cái này gọi là gạo đã nấu thành cơm, còn thiếu lửa để nấu chín sao?.