Hắc y nhân lùi về sau cũng là lúc bình phong bị hất văng ra, đổ về sau tầm hai thước, rơi xuống bên mép bồn tắm, nhưng mà đã gãy mất phân nửa.
Lãnh Băng Cơ đã nhanh tay vợ đống quần áo xộc xệch khoác vội nên người, quay ra với tay thùng gỗ, hai chân trần lao đến tận công đối phương: “Đồ lưu manh, ta giết ngươi!”
Hai người trong này náo động đến bên ngoài, Nhi Nhi thấy động tĩnh, lao xao chạy đến đạp cửa hỏi: “Tiểu thư, người sao vậy?”
Kẻ kia xoay gót chân muốn chạy trốn nhưng Lãnh Bằng Cơ đột nhiên không muốn từ bỏ, nàng từng bước ép sát, hắn ta cũng chỉ liên tục lùi về phía sau tránh né, hoàn toàn không có ý muốn đánh trả.
Nhi Nhi nghe bên trong tựa hồ như có tiếng đánh nhau mà tiểu thư lại không nên tiếng đáp lời, lòng đầy lo lắng, liền lớn giọng gọi: “Tiểu thư, người không sao chứ? Nô tỳ xô cửa nhé!”
Tên kia có tật giật mình, cuối cùng cũng ra tay, nhằm vào lúc sơ Lãnh Băng Cơ sơ hở mà tung một chiều, thừa dịp nàng lùi về sau, nhón chân lấy nhịp, trực tiếp nhảy từ phía cửa sổ bật ra ngoài.
“Phịch”, hình như mắt hắn không nhìn thấy đường nên đúng trúng thân cây, gây ra một tiếng động lớn.
Sao lại không học kế ôm cây đợi thỏ? Ta đây sẽ chờ con thỏ như người tự mình tìm chết.
Nhi Nhi tới chậm một bước, chỉ ngây ngốc nhìn đống hỗn độn đang bừa phứa trong phòng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lãnh Băng Cơ không thích nhiều lời, tránh nàng ấy mất công hỏi đồng hỏi tây, bản thân nàng muốn nói cũng không giải thích rõ ràng được.
“Vừa nãy có con mèo hoang nhảy vào từ cửa sổ, thốt nhiên và vào bức bình phong, làm ta cũng giật cả mình”
Nhi Nhi hồ nghi, ngó ra cửa sổ: “Có thật là một con mèo hoang mà lợi hại đến thế không? Nô tỳ còn nhớ rõ trước khi người vào tắm rửa em đã đóng lại cẩn thận rồi mà”
“Cho nên mới nói đây là do thủ vệ trong phủ thất trách, Vương phủ đầu phải chốn cho đám chó hoang mèo lạc càn rỡ.
Công tác hộ vệ còn nhiều lỗ hổng lắm, ta phải nói lại với Vụ phó tướng”
Nhi Nhi cảm thấy Vu phó tướng oan ức rành rành, trên đời có mấy con mèo hoang võ nghệ cao cường đến thể cũng thật khó lòng phòng bị.
Lãnh Băng Cơ thay xong quần áo, rửa mặt chải tóc chỉnh tề, bước ra khỏi cửa, thật sự muốn đi tìm Vụ phó tướng tính sổ.
Vụ phó tướng cùng lang trung đang mắt to trừng mắt nhỏ mắng Mộ Dung Phong tâm khẩu bất nhất, thấy Lãnh Băng Cơ đi vào vội cuống quýt đứng dậy.
“Vừa rồi trong viện của ta có kẻ trộm xông vào, Vụ phó tướng, thủ vệ trong Vương phủ quả thật cần tăng cường rồi đó”
“Kẻ trộm đột nhập?” Vụ phó tướng sửng sốt: “Không thể nào, từ sau lần trước cả kẻ cả gan đột nhập, Vương gia liền lệnh cho chúng ta tăng cường thủ vệ, nhất là ở Triều Thiên Khuyết, cơ hồ như tường đồng vách sắt, ai mà lợi hại đến mức có thể thâm nhập vào được?”.
“Trên thực tế, rất có khả năng hắn thừa dịp ta không ở trong viện, lẻn đi vào, không biết là rắp tâm mưu tính chuyện gì.
Ít nhiều gì ta cũng đã nhận ra dấu vết hắn để lại, nhận biết được bóng dáng cẩu hắn, hơn nữa cũng đã giao thủ với hắn.”
“Người có mất thứ gì không?” Sắc mặt Vụ phó tướng đột nhiên có chút cổ quái”.
“Đo đạc thì không bị mất thứ gì, chẳng qua là mấy bộ quần áo của ta bị hắn nhúng nước” Lãnh Băng Cơ vừa tiếc vừa hận, nói: “Ngân phiếu và đồ dùng bên trong bị ướt hết cả, vón chặt lại thành một cục”
Vụ phó tướng tức giận vỗ đùi: “Lý nào là thế, rốt cục thì là kẻ nào mà to gan lớn mật như vậy? Vương phi nương nương có thấy rõ bộ dạng của hắn như thế nào không?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Tên ây một thân hắc y, lại có khăn đen che mặt, máy lần áp sát cũng không nhìn rõ lắm.
Nhưng mà ta đã vấy ít nước thuốc lên trên mặt hắn, nếu là kẻ trộm, khi soát người sẽ nhìn thấy ngay mắt hắn đỏ ửng lên”
Vụ phó tướng võ vỗ trước ngực, dự liệu trước: “Trong ngoài phủ tuần tra nghiêm ngặt, ai có thể qua mắt thị vệ tuần tra? Việc này tám chín phần là có kẻ ở trong đột nhập, Vương phi nương nương người yên tâm, thuộc hạ lập tức triệu tập tất cả thị vệ cùng hạ nhân, điều tra kỹ càng từng người từng người một, nhất định phải đem kẻ vô pháp vô thiên đó ra trừng trị mới được”
“Tìm thấy rồi nhất định phải báo với ta một tiếng, ta vất vả biết bao nhiêu mới thắng được chút son phấn, ngân lượng ấy, thế mà trong chốc lát bị phá hỏng hết cả.
Ta nhất định phải đem hắn phanh thấy tám khúc, bán từng bộ phận đổi bạc”.
Vụ phó tướng cười xuề xòa, trong nụ cười có phần gượng gạo: “Nhất định rồi, nhất định rồi.”
Lãnh Băng Cơ lúc này mới gật đầu hài lòng rồi đi khỏi.
Mệnh lệnh của Vương phi nương nương chính là quân tình tức tốc.
Vụ phó tướng ngay lập tức cho triệu tập hết thị vệ trong phủ, kiểm tra khám xét hòng bắt được kẻ cắp đột nhập vào phủ.
Biện pháp vô cùng đơn giản, chính là như lời Lãnh Băng Cơ nói, chỉ cần xem xét kỹ mắt của từng người trong số họ.
Phàm là người trong mắt có chút dị thường đều sẽ bị xét hỏi từng li từng tí, buộc phải khai rõ đã tới lui những nơi nào, có những ai làm chứng.
Tra xét từ đầu đến cuối, cuối cùng thì cũng tra ra được chút manh mối.
Trong phủ có một thợ tới làm công tên Lưu Tam, phụ trách trồng hoa cỏ trong vườn, bị thị vệ lôi ra khỏi bồn hoa, bị hỏi tới thì vẫn luôn lảng tránh không dám ngẩng mặt lên.
Vụ phó tướng tiến lại gần để nhìn cho rõ hơn nữa, kỳ thật thì không phải chỉ đỏ mà đích thị là bị phù thũng, sưng lên y như cái lục lạc nhỏ.
Quả là giày bọc sắt gai không chọc lọt qua, che giấu kỹ được như thế mà không thoát được, không uổng phí công sức của ta, kẻ đột nhập gây náo loạn khiến mọi người như gà bay chó sủa chính là người sao, đúng là thâm tàng bất lộ mà.
Vụ phó tướng ra lệnh một tiếng: “Dám cả gan đột nhập từ phòng của Vương phi nương nương, ngươi đúng là không muốn sống nữa rồi.
Người đâu, trói hắn lại cho ta!”.
Lưu Ba sợ đến mức run hết mình mẩy chân tay, liền quỳ xuống lạy: “Vụ phó tướng xin ngài minh xét, oan cho tiểu nhân quá, mắt của tiểu nhân là do vừa mới bị ong vò vẽ đốt, tiểu nhân không phải tên kẻ cắp kia”
Vụ phó tướng cười lạnh: “Tin tức của ngươi kẻ ra cũng nhanh nhạy thật đấy, người làm sao biết được kế kia có vết phù ở mắt? Khó trách người lại tránh tránh né nó như vậy, không dám để cho người ta nhìn.”
Lưu Tam vội vã xua tay: “Tiểu nhân xin thề với trời, tiểu nhân chỉ biết chăm lo cây cỏ, làm tròn bổn phận, nào dám nổi ác tâm làm ra chuyện tày đình ấy.
Nói cho cùng ta cũng không phải thân thủ cao cường như hắn, loảng một cái là vọt qua thượng phòng, cứ như một tia chớp vậy.”
Vụ phó tướng chau mày: “Ngươi thấy?”
“Có thấy, có thấy!” Lưu Tam gật đầu lia lịa: ” Tiểu nhân ngẩng đầu nhìn thấy một dáng vẻ của kẻ tinh nghi, còn thấy nguyên một thân hồng y.
Hẳn lao đi còn nhanh hơn cả báo, thoáng chốc đã chẳng thấy đâu.
Ta còn tưởng do mắt bị ong đốt, nhin gà hóa cuốc, nên cũng không dám lên tiếng.
Sau lại nghe nói thấy Vu phó tướng tra xét cả phủ chuyện kẻ cắp kia, lại còn đặc biệt tìm người có mắt sưng đỏ, ta ngẫm nghĩ, chỉ sợ bị ngài hiểu nhầm, cho nên mới tránh trong hoa viên mà không dám lộ diện”
Vụ phó tướng cười lạnh: “Nói hươu nói vượn! Kẻ cắp kia rõ ràng thân hắc y, thế mà người lại nói hắn mặc màu đỏ.
Nói dối cũng không biết đường!”
Lưu Tam bất đắc dĩ chống tay xuống đất: “Nhưng tiểu nhân nhìn thấy là thật, chính xác là hắn mặc màu đỏ thẫm.
Hơn nữa thân thủ của ta cũng đâu tốt đến vậy?
Vụ phó tướng nét mặt hồ nghi nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ.
Mắt Lưu Tam cũng sưng một đường như thế, thoạt nhìn thì…
Vụ phó tướng cho người gọi lang trung tới, lang trung vừa nhìn qua đã quả quyết nói: “Đây đúng là vết do ong trích.
Tuy nhiên, không thể loại trừ hắn thực sự có tật giật mình mà cố ý để ong chích, giấu đầu hở đuôi”
Nói có lý!
Vụ phó tướng cảm thấy cũng thỏa đáng, việc cần phải là bây giờ là mau chóng bẩm báo với Mộ Dung Phong.
Hẳn bèn phân phó cho hai thị vệ: “Trông chừng hắn thật kỹ cho ta, nhất định không được để hắn trốn thoát, để ta đem chuyện này hồi bẩm Vương gia, để người đích thân định đoạt”.
Chẳng thèm lọt tai lời Lưu Tam biện giải, Vụ phó tướng hầm hầm hổ hổ hướng thẳng đến phòng Mộ Dung Phong mà đi.
Vừa đi đến trước của thư phòng, Vụ phó tướng không khỏi sửng sốt, kinh ngạc hỏi thị vệ giữ cửa: ” Sao lại ra thế này?”
Cửa sổ thư phòng mở ra, làn khói theo đó mà bốc ra, trong phòng là tiếng Mộ Dung Phong học sặc sụa.
Thị vệ lắc đầu: “Không có lệnh chủ tử gọi, tiểu nhân cũng không dám vào xem.
Chủ tử nói là phải đốt một bức thư vô cùng quan trọng”.