Lãnh Băng Cơ cũng không phản bác: “Nếu ngươi không ghét bỏ gian nhà mà ta từng ở, nam nhân mà ta từng gả thì cứ việc nhặt nhạnh, dù sao thì vứt đi cũng lãng phí mà.”
“Tỷ tỷ cũng không cần phải cố gượng cười, muội vẫn có thể ngửi thấy mùi dầm chua nồng đậm đấy.
Không phải là tỷ hưu vương gia mà là vương gia không cần tỷ.
Dù tỷ có mặt dày mày dạn ở lại vương phủ mấy tháng qua thì lại có ích gì chứ? Cuối cùng cũng hết hy vọng rồi đi?”.
Lãnh Băng Cơ lạnh lùng nhìn nàng ta: “Nếu người chỉ muốn nói cho bõ nghiện thì người có thể nhân lúc này tâm tình ta còn chưa quá kém mà đi đi.”
Lãnh Băng Nguyệt bước vào trong, rồi đi quanh nàng hai vòng: “Mới đầu vào đầu chứ, tỷ muội với nhau, nói sao thì muội cùng phải đưa tiền tỷ, ai biết sau này còn có cơ hội gặp mặt hay không chứ? Bị hoàng gia hưu rồi thì dù có là ca ca của tỷ giờ có là cái gì mà tuyển tú Hàn Lâm Viện thì có là gì đâu chứ? Bảo vệ được tỷ, cũng không giữ được danh tiếng của tỷ.
Nếu bị người đứng sau chỉ trỏ, không cách nào giải thích thì còn không bằng chết cho sảng khoái”
“Bốp!”
Cả người Lãnh Băng Nguyệt nghiêng sang bên, sửng sốt ôm lấy bên mặt nóng rát, khó mà tin được: “Tỷ dám đánh ta?”
Lãnh Bằng Cơ lấy khăn tay ra lau tay rồi cười híp mắt nhìn nàng ta: “Tại sao không dám chứ? Giờ ta đã không còn là Phong vương phi nữa rồi, trời đất bao la, Mộ Dung Phong hắn cũng không quản nối ta, ta còn gì phải cố kỵ nữa chứ? Hôm nay người vội vàng đến đây tìm đánh thì ta đương nhiên cũng không khách sáo”
Lãnh Thanh Nguyệt không ngờ rằng một người đã thất thể như nàng lại có thể ngang ngược đến như vậy: “Giờ tỷ chẳng là gì cả, chỉ là một nữ nhân bị trượng phu ruồng bỏ mà thôi.
Tỷ cảm thấy phụ thân sẽ bảo vệ tỷ sao? Tỷ vậy mà lại dám đánh ta, đợi tỷ bước chân ra khỏi cửa lớn của vương phủ, ta nhất định sẽ khiến tỷ sống không bằng chết!”.
Lãnh Băng Cơ nhún vai: “Ngươi vừa nói vậy, ta còn thực cảm thấy hơi sợ.
Vậy ta không đi nữa, xem người khiến ta sống không bằng chết như thế nào?
“Ngươi đã bị hưu rồi còn có mặt mũi ở lại?” Lãnh Bằng Nguyệt ôm nửa khuôn mặt nhanh chóng sưng đỏ, đau đến nhe răng: “Vậy mà lại dám ra tay với ta, xem ta có xé nát khuôn mặt hồ ly của người không! Tri Thu, đánh cho ta!”
Tri Thu liếc nhìn Lãnh Băng Cơ rồi đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Lãnh Băng Cơ cũng không khách khí vung tay lên “bốc” một tiếng, mua một tặng một, đánh cho cân.
“Đã muốn ra tay thì ta đây xin kính trước, không khách sáo với người nữa.”
Lãnh Băng Nguyệt bị tát đến đầu váng mắt hoa, mũi nóng rát, máu mũi chảy dài.
Vừa lấy mu bàn tay quệt qua đã tự dọa mình đến run rẩy.
“Người đầu, giết người rồi, đuổi ả Lãnh Băng Cơ này ra khỏi vương phủ cho ta!”
Người trong phòng đều không nhúc nhích, người bên ngoài lại vậy lại xem náo nhiệt.
Lãnh Bằng Cơ áp sát nàng ta hai bước.
Nàng ta cũng tự biết mình mà ra tay cũng không phải đối thủ của Lãnh Băng Cơ liền sợi sệt lùi về phía sau: “Ngươi muốn làm gì hả?”
“Ngứa tay”
Lãnh Băng Nguyệt là người miệng hùm gan sứa nên vẫn cố mạnh miệng: “Ngươi dám!” “Dám hay không thì cũng đã tát hại phát rồi”
“Vương gia sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Được, ta đợi xem vương gia bảo vệ người thế nào?
Lãnh Băng Nguyệt lảo đảo bỏ chạy ra ngoài.
Lúc cách ra một khoảng an toàn, nàng ta mới bình tĩnh lại, lấy được uy phong chỉ vào mũi nàng.
“Ngươi đã không còn là Phong vương phi nữa mà còn dám hung hăng càn quấy ra tay đánh người như vậy, ngươi có bản lĩnh thì đừng đi, cứ ở đây chờ xem!”
Lãnh Bằng Cơ ôm bả vai, nhướng mày nhìn nàng ta: “Ta cũng không nói là định rời mà, ta còn đang đợi đấy! Yên tâm, ngươi không ngóc đầu trở lại thì ta cũng sẽ không rời đi đâu”
Lãnh Băng Nguyệt ôm mặt, dẫn theo Tri Thu đi mất.
Lãnh Bằng Cơ nhếch môi nghiền ngẫm: “Lãnh Băng Nguyệt càng ngày càng có dáng vẻ của Kim thị.
Nếu hôm nay còn ép nàng ta sốt ruột thì chỉ sợ sẽ lăn ra đất khóc lóc om sòm thôi.”
Nhi Nhi ngẩng mặt, ngây ngốc hỏi: “Tiểu thư, chúng ta còn đi nữa không?”
Lãnh Băng Cơ khẽ hừ một tiếng: “Tại sao phải đi? Người khác lại chỉ cho rằng ta sợ nàng ta thôi”
“Nhưng tránh voi chẳng xấu mặt nào, nếu lúc nữa vương gia nghe nàng ta xúi giục mà thực sự đến khởi binh vận tội thì phải làm sao đây?”.
Điêu ma ma đứng sau sốt ruột kéo tay áo nàng ta, ra sức nháy mắt ra hiệu.
Lãnh Băng Cơ vuốt ve bụng nàng: “Vậy phải nhanh chóng nổi lửa nấu cơm, ăn no rồi mới đánh lộn được”
Điêu ma ma sảng khoái nhận lời rồi kéo Nhi Nhi cùng Vương ma ma lui ra ngoài: “Mau đi làm việc, đứng như trời trồng ở đây làm cái gì”.
Nhi Nhi nhất thời không phản ứng lại kịp: “Ta sợ tiểu thư nhà ta chịu thiệt!”
Lãnh Băng Nguyệt không chiếm được chút hời nào còn bị đánh, nên nàng ta nào chịu để yên? Hai ngày nay Mộ Dung Phong còn thường xuyên đi lại trong hậu trạch khiến nàng ta cảm thấy có thêm hy vọng.
Nàng ta vừa thấy ánh bình minh liền ra khỏi Tử Đằng tiểu trúc rồi lập tức đến thư phòng ở tiền viện tìm Mộ Dung Phong cáo trạng.
Hôm nay Mộ Dung Phong cũng chẳng đi đâu mà chỉ ở trong phủ.
Tin Lãnh Băng Nguyệt đến Triều Thiên Khuyết gây chuyện sớm đã truyền đến bên tai nhưng hắn lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Lãnh Bằng Nguyệt mang theo khuôn mặt sưng đỏ xông vào thư phòng, khóc lóc như đứt từng đoạn ruột trước mặt hắn.
Hắn trầm giọng nói: “Đã nói với nàng từ sớm rồi, đừng có chọc vào nàng ấy, sao nàng lại không nghe mà cứ phải tự tìm đến cửa?”.
Lãnh Bằng Nguyệt sửng sốt, nàng ta không ngờ là hắn có phản ứng như vậy: “Thiếp chỉ nghe nói vương gia ngày tức giận hưu tỷ ấy, lo lắng tỷ ấy suy nghĩ không thông suốt nên mới đến khuyên nhủ tỷ ấy, ai ngờ người nói vô tình, người nghe hữu ý, tỷ ấy lại cảm thấy thiếp thân giậu đổ bìm leo”.
Mộ Dung Phong hờ hững “ăm” một tiếng: “Bản vương đã biết, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng, nàng trở về đi”
Lãnh Bằng Nguyệt đứng yên không nhúc nhích.
“Tỷ ấy đã bị hưu rồi, vương gia vẫn định để tỷ ấy tiếp tục ở lại vương phủ sao?”
Mộ Dung Phong cụp mắt, lặng yên nhìn nàng ta: “Ai nói là nàng ấy bị hưu?”
“Ơ, tỷ ấy cũng đã tự mình thừa nhận rồi.” “Ồ? Sao bản vương lại không biết”.
Lãnh Bằng Nguyệt nhất thời nghẹn họng, nàng ta cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời của hắn nên liền lùi về sau hai bước: “Có lẽ là kẻ dưới nói xằng nói bậy”
“Biết vậy là tốt, trở về đi.”
Lãnh Bằng Nguyệt không cam lòng, nhưng vẫn cắn răng lui xuống.
Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn bóng dáng nàng ta biến mất khỏi tầm mắt, khẽ nhíu mày.
Trước kia, hắn không tin Lãnh Bằng Nguyệt là một nữ nhân chua ngoa, nhưng hôm nay vừa thử thăm dò đã khiến hắn hiểu được hắn quả thực đã bị vẻ ngoài của nàng ta che mắt.
Tại sao lúc trước hắn lại có động lòng với nàng ta, còn từng nhớ mãi không quên, thà làm trái ý hoàng tổ mẫu cũng kiên quyết thủ nàng ta làm chính phi.
Đúng hay sai, trong lòng hắn cũng dần phân biệt rõ ràng.
Hắn cũng không thể thích nối một nữ tử như vậy.
Còn Lãnh Băng Cơ, nữ nhân này vừa xấu tính lại vừa cứng đầu, Lãnh Bằng Nguyệt chỉ nói khích ả ta vài câu, ả ta đã lập tức thay đổi chủ ý, ở lại trong phủ.
Lãnh Băng Cơ quả thực không đi nữa, sau khi nàng thu xếp đồ đạc xong liền đợi Mộ Dung Phong đến tính sổ.
Nàng đánh nữ nhân hắn yêu mến như vậy, sao hắn có thể ngồi yên không quản?
Nhưng thực tế thì Lãnh Băng Nguyệt sống chết tìm hẳn cáo trạng rồi, nhưng Mộ Dung Phong cũng chẳng đến tìm nàng tính sổ.
Quả nhiên là phu thê hai người chỉ cần chia tay liền trở thành bằng hữu bình thường, hiểu được phải tôn trọng lẫn nhau, không còn đơn giản, lỗ mãng như trước nữa.
Lần sau nàng có gặp vị Phong vương gia tôn quý này, có phải nàng còn phải quỳ xuống dập đầu hay không đây?
Đợi đến hôm sau vẫn không thấy bóng người, nàng liền cảm thấy thật không thú vị nữa.
Nàng đấu trí đấu dũng, khua môi múa mép với hắn quen rồi.
Lần này nàng đã mài đạo sẵn sàng lại chẳng thấy hắn đến gây hấn còn cảm thấy hơi mất mát.
Nàng buồn bực đi ngủ, định hôm sau sẽ đi..