Vương Phi Muốn Soán Ngôi

Chương 2: 2: Kiếp Trước Chưa Kịp Quen Biết Ngươi






Chương 02: Kiếp trước chưa kịp quen biết ngươi.

.

.

.

.


Edit: Cá Mực 99 Sau khi rửa mặt trang điểm xong, Lâm Chỉ ra khỏi phòng trước đi tới Đông viện tìm mẫu thân nàng, lúc Lâm Chỉ đi vào sân thấy tướng quân phu nhân Thẩm Như Liễu đang trong phòng dùng bữa sáng, nhìn thấy Lâm Chỉ đến liền vẫy tay ý bảo nàng lại đây ngồi, hỏi: "Chỉ nhi, đã dùng qua bữa sáng chưa?" Lâm Chỉ ngồi xuống kế bên người Lâm phu nhân, "Chỉ nhi vẫn chưa dùng bữa, con muốn cùng ăn với người." "Ngày thường ngươi không phải luôn chê ta nhiều quy củ không muốn cùng ta dùng bữa sao, hôm nay sao lại đổi tính rồi?" Lâm phu nhân vừa cười vừa ra hiệu cho một nha hoàn kế bên đi lấy một bộ bát đũa tới đây.

Lâm Chỉ đưa tay tiếp nhận chén canh ngân nhĩ từ Lâm phu nhân , "Về sau chỉ cần phụ thân không ở trong phủ, mỗi ngày ta sẽ cùng mẫu thân dùng bữa." Ở kiếp trước phu quân của nàng chính là đương kim Hoàng thượng Ngụy Lân nghe theo lời tiểu nhân, ngay lúc cha nàng Lâm Hướng Thanh cùng đại ca Lâm Như Mộ đang chiến đấu đẫm máu trên chiến trường, tự ý hạ chỉ rút quân phòng thủ đang đóng về Tây Bắc khiến cho phía sau thành Nhật Quang thất thủ, hại phụ thân cùng đại ca nàng bị địch mai phục trước sau hai mặt chết thảm trên chiến trường, nhị ca Lâm Chiến dẫn binh cứu viện không đến kịp cũng bị trọng thương, mẫu thân nàng ở trong thành Nhật Quang nhận được tin, một thân bệnh nặng không dậy nổi, cầm cự không bao lâu cũng đi theo phụ thân cùng đại ca nàng.

Sau đó Ngụy Lân liền hạ chỉ kể ra tội trạng của thập đại Lâm gia, truyền gọi Lâm Chiến lập tức quay về đế đô trao trả binh quyền, thừa dịp binh lính đang hỗn loạn tộc Mạc Bắc dẫn quân tiến đánh đến thành Nhật Quang, Lâm Chiến đang trọng thương không để ý đến sự an toàn của bản thân liền mặc giáp nghênh chiến kẻ địch, Lâm Chỉ đau khổ chờ đợi ở trong cung nhưng cuối cùng nàng đợi được là tin nhị ca đã chết.

Hiện tại nàng đã trở về bên người thân, cảm nhận được tình thân đã mất từ lâu, Lâm Chỉ chỉ muốn trân trọng thời gian từng ngày ở chung với phụ mẫu và các ca ca của nàng.

Lâm phu nhân cúi đầu uống canh ngân nhĩ không thấy được trong mắt Lâm Chỉ lộ ra nỗi buồn và nỗi nhớ, cười nói: "Con bắt đầu hiểu chuyện từ khi nào vậy? Lại đang có ý đồ xấu gì phải không?" Lâm Chỉ nhìn khuôn mặt dịu dàng của mẫu thân, đột nhiên cái mũi đau xót nghiêng người ôm mẫu thân, Lâm phu nhân bất ngờ suýt nữa làm rơi cái thìa "Ai nha" một tiếng, nhìn thấy tiểu nữ nhi yêu quý của mình bất ngờ thân mật, Lâm phu nhân đưa tay vỗ vỗ lưng Lâm Chỉ, có chút lo lắng nói: "Sáng nay đã xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Chỉ ôm Lâm phu nhân không buông tay, "Tối hôm qua con gặp một giấc mộng rất dọa người, trong mộng con không tìm thấy người, không tìm thấy phụ thân, cũng không tìm thấy đại ca nhị ca.

.

.

.

.

." Giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào.


"Bị ác mộng dọa cho sợ rồi?" Lâm phu nhân bật cười, tay nhẹ nhàng vỗ Lâm Chỉ, "Mấy ngày trước nhận được thư nhà từ đế đô gửi đến, ngoại tổ phụ con ở trong thư còn cố ý nhắc tới sang năm con đã mười tám, kêu ta cũng nên lựa chọn cho con một vị hôn phu tốt, nếu bị người ngoài biết được một cô nương lớn như vậy lại bị ác mộng dọa sợ đến phát khóc, sợ rằng sẽ bị người ta cười cho." Lâm Chỉ hừ nói: "Con mới không thèm để ý người bên ngoài cười đâu." Lâm phu nhân nét mặt cưng chiều, "Được được được, trước buông tay dùng bữa sáng với mẫu thân." Sau khi cùng Lâm phu nhân dùng bữa sáng, tâm trạng Lâm Chỉ rất thoải mái, từ Đông viên đi ra nàng muốn đi dạo một vòng nhìn ngắm phủ Tướng quân thật tốt, từ lúc vào trong cung liền không còn cơ hội quay về để nhìn nơi này, cách nàng không xa một thân ảnh nữ tử cao gầy mặc quân trang đi tới, người nọ một đầu tóc đen được buộc lên cao, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén, giơ tay nhắc chân hiện ra phong thái mạnh mẽ.

Nàng nhìn thấy Lâm Chỉ bước nhanh tới, cúi người hành lễ nói: "Tiểu thư, ta đã trở về." Lâm Chỉ kinh ngạc vui mừng kéo nữ tử qua, "Chuyến đi này có thuận lợi không? Ngươi không bị thương chứ?" Nữ tử này là một nha hoàn thân cận khác của nàng Bạch Lộ, khác với Kiêm Hà dịu dàng và đáng yêu, Bạch Lộ mười sáu tuổi từng đi theo bên cạnh Lâm Chỉ xuất chinh chiến đấu, hiệp trợ vùng Tây Bắc đánh lùi Cao Thưởng cùng tộc Mặc Bắc, trải qua trận chiến này không chỉ có Lâm Chỉ nổi danh khắp cả Tây vực Mạc Bắc, Bạch Lộ dưới lực lượng quân đội hùng hậu tiến thẳng đến quân địch lấy đầu tướng lĩnh mà thanh danh vang dội.

Trong một năm sau đó, Lâm Chỉ mặc dù rất ít xuất chinh ra tiền tuyến, nhưng Bạch Lộ thường xuyên chủ động xin đi theo Lâm tướng quân cùng hai vị thiếu tướng xuất chinh chiến đấu, lần này nàng đang đi theo nhị ca Lâm Chiến đến phía bắc thành Nhật Quang vây quét phản quân Cao Thưởng.

Tuy nhiên, nguyên nhân khiến cho Lâm Chỉ lộ ra thần sắc kinh hỉ không vì cái gì, chỉ là bởi vì lúc này Bạch Lộ bình an trở về.

Trước khi Lâm gia gặp chuyện không may ở kiếp trước, hàng hoạt quyết định bất thường của Ngụy Lân làm cho Lâm Chỉ cảm thấy bất an, sau khi khuyên can Ngụy Lân không thành, nàng nhận thấy sự việc đã vượt quá mức đơn giản, dưới hoàn cảnh tứ cố vô thân Lâm Chỉ trộm phái Bạch Lộ xuất cung đến phủ Thành vương truyền tin, nàng vốn định hẹn riêng cầu trợ người nắm quyền lực trong tay Thành vương Ngụy Trạc, hy vọng hắn có thể ra mặt ngăn chặn hàng loạt quyết định sai lầm của Ngụy Lân, nhưng sau khi Bạch Lộ xuất cung không một tin tức sống chết không rõ.

Việc này cũng trở thành việc hối hận nhất của Lâm Chỉ ở kiếp trước, nếu không phải nàng không suy nghĩ kỹ càng đã phái Bạch Lộ xuất cung, Bạch Lộ sẽ không rơi vào kết cục sống không thấy người chết không thấy xác như vậy.


Vì việc này, Lâm Chỉ đã từng hoài nghi chính Ngụy Trạc đã giết Bạch Lộ, dù sao nàng cùng vị Thành vương này không có giao hảo gì hắn chưa chắc sẽ cho nàng một chút mặt mũi, hơn thế nữa theo như lời đồn vị Thành vương tay nắm quyền lực cao này tâm ngoan thủ lạt sát phạt quả quyết, nếu Ngụy Trạc cùng đứng chung một thuyền với Ngụy Lân, như vậy đối với việc Bạch Lộ đến truyền tin hắn không phải không có khả năng giết nàng.

Thành kiến từ đáy lòng Lâm Chỉ đối với Ngụy Trạc kéo dài tới ngày nàng chết, khi nàng ngã trên nền đất tuyết lạnh lẽo ngoài điện Thần Tinh nghe Ngụy Trạc khẽ than thở một tiếng "Đáng thương Lâm gia một đời trung thành", Lâm Chỉ lúc đó mới phát giác ra rằng chính mình đã hiểu lầm nam nhân này.

Khi các phe phái đối lập trên triều không phân biệt được kẻ phản bội là ai khiến cho triều đình chướng khí mù mịt, Ngụy Trạc vẫn như cũ có thể giữ tâm tư thanh minh, hắn nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng đầy lòng trắc ẩn, Lâm Chỉ nghĩ, có lẽ trong thế sự hỗn loạn này hắn chỉ là người ngoài cuộc đứng nhìn.

Bạch Lộ ít nói không giống như Kiêm Hà, bị Lâm Chỉ lôi kéo quan tâm, có chút ngượng ngừng lắc đầu nói: "Tiểu thư yên tâm, chuyến đi này rất thuận lợi." Lâm Chỉ thấy Bạch Lộ mặc dù tinh thần thoải mái, nhưng giữa lông mày có chút mệt, không lôi kéo nàng nói nhiều, dặn dò nàng nhớ ăn uống nghĩ ngơi cho tốt, nhìn thấy bóng dáng Bạch Lộ đi xa, Lâm Chỉ lại nhịn không được nhớ người cuối cùng xuất hiện trong ý thức của mình.

Thành vương Ngụy Trạc, kiếp trước chưa kịp cùng ngươi quen biết, kiếp này cũng không tính là muộn đi..