Vương Phi Muốn Làm Nông

Chương 19: Vào kinh diện thánh




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

“Sao lại đi gấp như vậy?” Giang Bắc Trạm được Giản Ninh trấn an vốn đã nén cơn giận trong lòng xuống, vừa nghe thấy lời Thái tử nói thì lại siết chặt nắm tay.

Thái tử thấy Giang Bắc Trạm bị chọc giận thì an tâm hơn hẳn: “Trăm vạn loạn dân Tây Bắc còn đang mong ngóng Bắc Vương phi đến cứu giúp kia, chẳng lẽ theo Bắc Vương thì chuyện sống chết của hàng trăm vạn người ấy không quan trọng ư?”

Gã nói quá lên như vậy, Giang Bắc Trạm không muốn nhưng vẫn phải cúi người quỳ xuống: “Thần đệ tuyệt đối không có ý này.”

“Thôi, bản cung làm huynh trưởng cũng không để bụng mấy chuyện nhỏ này, các ngươi lui xuống sắp xếp đồ đạc đi để ngày mai còn vào kinh.” Dứt lời, gã phẩy áo bỏ đi, để lại cả đám người của phủ Bắc Vương lúng túng nhìn nhau.

“Mọi người giải tán đi.” Giản Ninh đứng lên xua tay rồi đi cùng Giang Bắc Trạm về phòng ngủ.

Vừa đóng cửa phòng, Giang Bắc Trạm đã vội vàng ôm siết Giản Ninh vào lòng: “Đừng sợ, dù em có đi đâu ta cũng theo cùng. Nhà người ta là phu xướng phụ tùy, nhà mình đây thì phụ xướng phu tùy.”

Giản Ninh buồn cười quá, bèn rúc vào lòng hắn mà đấm nhẹ mấy cái: “Chàng nói thế mà người ngoài nghe được thì không biết họ sẽ nghĩ gì về em đây.”

“Người ngoài nghĩ gì thì có liên quan gì đến ta đâu cơ chứ?” Giang Bắc Trạm lẳng lặng ôm Giản Ninh, cứ nghĩ đến việc sắp phải lên đường đến vùng Tây Bắc lũ lụt loạn lạc là hắn lại lo lắng không thôi.

“Được rồi, để em đi sắp xếp hành lý.” Khí hậu hai miền Tây Nam và Tây Bắc khác hẳn nhau, nhất định cô phải chuẩn bị chu toàn mới được.

Giang Bắc Trạm không nỡ buông Giản Ninh ra, bóng cô qua lại gian phòng thoăn thoắt như cánh bướm khiến cho hắn nhìn lưu luyến không rời.



Trong phòng Thái tử.

“Giang Bắc Trạm đang làm gì?” Thái tử nhấp một ngụm trà sữa trong tay, hỏi thị vệ đang canh ngoài cửa.

“Bẩm Thái tử điện hạ, Bắc Vương và Bắc Vương phi đang sắp xếp hành lý ạ.” Thị vệ bẩm báo tỉ mỉ.

Giang Bắc Trạm nghe lời như thế khiến cho Thái tử cảm thấy cứ như đang đấm vào cái gối bông. Hắn nghĩ sao cũng không thoải mái, bao nhiêu ý xấu nảy ra trong lòng, cuối cùng đặt chén xuống rồi nói: “Đi nói với Giang Bắc Trạm, chuyến này chỉ cần Bắc Vương phi đi thôi, hắn là Bắc Vương, không được rời khỏi đất phong nửa bước.”

Thị vệ hơi sững sờ nhưng vẫn đi bẩm báo.

Thái tử lại nhấc chén lên, ưu nhã nhấp một ngụm, thỏa mãn nuốt vào bụng.



“Ngươi nói cái gì?” Giang Bắc Trạm túm chặt thị vệ truyền tin, trán nổi gân xanh, dáng vẻ giận dữ khiến thị vệ thót cả tim. Hắn vội vàng nói: “Lời ấy do chính miệng Thái tử điện hạ nói, thuộc hạ chỉ truyền lại thôi ạ.”

Ngụ ý chính là khuyên Giang Bắc Trạm không nên giận cá chém thớt.

Giang Bắc Trạm ghì chặt bả vai thị vệ, cơ hồ muốn bóp nát cả vai hắn.

“A Trạm, để hắn đi đi.” Giản Ninh ôm quần áo bước ra, sắc mặt trước sau vẫn bình thản ôn hòa, không hề oán giận hay ấm ức.

Giang Bắc Trạm tức giận đẩy thị vệ ra, quát ầm lên: “Cút!”

Thị vệ sợ tè ra quần, vội vã chạy đi, Giang Bắc Trạm quay người ôm chầm lấy Giản Ninh: “A Ninh, gã ta khinh người quá đáng!”

“A Trạm, chàng đừng giận.” Giản Ninh ôm lại hắn. Không phải cô không nổi nóng, nhưng việc đã đến nước này thì nổi nóng có ích chi đâu? Cũng đâu thể thay đổi được gì.

“A Ninh, em bảo ta làm sao mà không giận được?” Vợ mình phải đi tới nơi xa xôi như thế mà kẻ làm chồng không được đi cùng, sao hắn có thể không giận điên lên đây?

Giản Ninh vẫn ôm Giang Bắc Trạm, vỗ về lưng hắn mà trấn an nhẹ nhàng: “Em biết chàng giận lắm, nhưng giận không phải là cách hay, chúng ta phải nghĩ cách ứng phó chứ.”

“Em có diệu kế gì à?” Hai mắt Giang Bắc Trạm sáng lên, hắn hỏi dồn.

Giản Ninh nhón chân thì thầm vài câu vào tai Giang Bắc Trạm, vẻ mặt hắn thoáng cái thay đổi ngay. Hắn bế bổng cô lên rồi quay người đặt xuống giường: “A Ninh, dù gặp chuyện gì em cũng có thể nhanh chóng nghĩ ra kế hay, em thông minh quá.”

“Chàng đừng làm rộn, thu dọn đồ đạc đi nào.” Giản Ninh đẩy Giang Bắc Trạm ra. Đêm qua hắn đã làm càn làm bậy lắm rồi, bây giờ còn tiếp tục thì cô chịu không nổi mất.

Giang Bắc Trạm bị từ chối cũng không tức giận, lập tức gọi người vào thu thập hành trang cùng với vợ mình.



Sáng sớm hôm sau, Giang Bắc Trạm cung kính gõ cửa phòng Thái tử: “Thái tử điện hạ, thời gian không còn sớm nữa, mong Thái tử sớm ngày lên đường để tránh trễ nải chuyện thiên tai ở Tây Bắc.”

Thái tử bị phản đòn, giận lắm mà chẳng thể làm gì, đành phải ăn qua bữa sáng đơn giản rồi lên đường cùng Giản Ninh.

Trước khi đi, Giang Bắc Trạm vừa căn dặn vừa khẩn cầu Thái tử chăm sóc tốt cho Giản Ninh, câu nào câu nấy tình thâm ý thiết, đứt ruột đứt gan, làm Thái tử ra đi mà hả lòng hả dạ.

Gã không biết rằng mình vừa mới đi thì Giang Bắc Trạm đã vội vàng quay về thư phòng.



Nửa tháng sau, đoàn người của Giản Ninh đi tới kinh thành.

Vừa đến cửa thành thì người nhà họ Giản đã săn đón Giản Ninh: “Cung nghênh Bắc Vương phi hồi kinh, vương phi đi đường xa mệt mỏi, xin mời về tệ phủ để nghỉ ngơi một lát.”

Thái tử ngồi trên lưng ngựa nhìn người nhà họ Giản bằng ánh mắt khinh miệt rồi nói với giọng không vui: “Bắc Vương phi về kinh là để chia sẻ nỗi lo với phụ hoàng chứ không phải về để thăm người thân.”

Chỉ một câu đã làm người nhà họ Giản quỳ mọp xuống đất, không dám thở mạnh.

Dù cho bọn họ mang danh giàu có nhất nước, nhưng vẫn chỉ là con sâu cái kiến trước cường quyền.

Thấy người nhà họ Giản thấp thỏm lo âu, Giản Ninh lên tiếng: “Xin Thái tử điện hạ đi mau, chúng ta chậm trễ một giây một phút thì con dân Tây Bắc sẽ lại chết đi mất mấy vạn người.”

Bị Giản Ninh ngăn trở, Thái tử tức giận vung roi, cưỡi ngựa phóng nhanh, bỏ đi một mạch.

Hai canh giờ sau, Giản Ninh mặc triều phục của Bắc Vương phi, quỳ gối trước Thiên tử Đại Lịch, cung kính thưa: “Con dâu Bắc Vương phi Giản Ninh tham kiến hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”