Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 27: Chương 27





Sớm hôm sau nàng cùng Lang Minh Triết xuất phát sớm, cuối cùng tới trưa cũng đã tới nơi.

Nhã Kiên từ xa nhìn thấy nàng liền hồ hởi vẫy tay, Nhã Tịnh cũng ngoan ngoãn vẫy lại.

Vừa xuống ngựa Nhã Kiên đã chạy tới bên nàng.

- Ta mới cùng đám huynh đệ tìm ra một nơi có rất nhiều cây to, muội muốn xem cùng không?
Nhã Tịnh nghe vậy nhẹ mỉm cười gật đầu.

- Muội muốn chứ, đúng rồi huynh! Muội đã đem kha khá món ăn tới hồi bổ cho các huynh đệ, mọi việc còn lại nhờ huynh và mọi người rồi!
Nhã Kiên nghe vậy có chút kinh ngạc mỉm cười, quả đúng là muội muội hắn.

Luôn chu đáo như vậy.

- Đa tạ muội, chúng ta sẽ làm thật tốt!
Bỏ đi lớp váy áo sang trọng, bỏ đi lụa là quyền quý cùng tầng tầng lớp lớp trang điểm.

Nhã Tịnh mộc mạc tới vô cùng, xắn ống tay áo lên, nàng cúi người bắt đầu chất bếp nấu bữa trưa cùng tối cho đám huynh đệ.

Lang Minh Triết vừa chỉ đạo nhóm người làm việc, ánh mắt vẫn luôn vô tình lướt qua nàng.

Hắn đã nhìn nàng qua bao nhiêu bộ dáng rồi, chính hắn cũng không nhớ nổi chỉ là khuân mặt của nàng càng ngày càng in sâu vào lòng hắn.

Sau khi nấu xong, khi nàng lau mồ hôi vô tình quẹt qua mặt tay bẩn.


Khuân mặt nàng vì vậy cũng nhem nhuốc.

- Tứ vương phi, hình ảnh này thật đáng lưu truyền nhân gian đấy!
Một giọng nói quen thuộc khác vang lên, Dạ Nguyệt Tu Kiệt phi từ ngoài vào.

Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, mùi hương quen thuộc theo gió phả vào mặt nàng.

- Dạ Nguyệt! Dạ Nguyệt công tử.

Nàng mải nhìn hắn xíu nữa là gọi cả tên của hắn ra, nhìn Dạ Nguyệt Tu Kiệt trên ngựa mặc y phục màu đen cưỡi A Hào tới khiến cho nàng nhớ tới ước mơ trước kia.

Nàng từng ước có thể cùng nam nhân mình yêu cưỡi ngựa đi ngao du nhân thế, ha giờ cũng chỉ là ước.

Ai nói Dạ Nguyệt Tu Kiệt giống với những gì nàng mơ mộng trước kia, bây giờ dù trước mặt cũng không thể làm gì.

Như một lời nguyền, thứ nàng mong ước chưa bao giờ trở thành sự thật.

Hắn mang theo mặt trời tới, trên hắn là mùi tự do nàng luôn ao ước.

- Phu nhân, nàng vất vả rồi!
Thấy cảnh tượng này Lang Minh Triết trong lòng như có đốm lửa, bước tới ôm nàng vào lòng.

Rút khăn tay ra lau mặt nàng, Nhã Tịnh vội tự lấy khăn tay lau mặt.

Nàng muốn tránh Tứ vương gia ra nhưng hắn lại ôm nàng chặt hơn.

- Không có gì, đây là vì người dân.

Nàng mỉm cười mặc hắn ôm, dù sao ở đây cũng có nhiều người nàng cũng nên giữ chút thể diện cho hắn.

Dạ Nguyệt Tu Kiệt xuống ngựa, liền có người đem ngựa hắn đi.

Dạ Nguyệt Tu Kiệt liền bước tới, nàng cảm nhận ra Tứ vương gia siết nàng thật chặt.

"Ủa? Sao vậy? Hắn ghét Dạ Nguyệt Tu Kiệt vậy sao?" nàng tò mò nhìn thái độ của Lang Minh Triết.

- Tứ vương gia, Tứ vương phi! Ta thật ngưỡng mộ hai vị đã xả thân vì dân không ngại khó khăn! Ta có hai tấn thóc cùng chút thảo dược muốn góp chút sức nhỏ giúp người dân.

Vỗ lấy tay của Lang Minh Triết, Nhã Tịnh mỉm cười tách khỏi tay hắn.

- Vậy đa tạ ý tốt của Dạ Nguyệt công tử, ta sẽ thay mặt người dân chạy nạn cảm ơn người!

- Ta thấy nơi đây người cũng rất ít, vừa hay công vụ trong trại ta cũng không nhiều, ta sẽ ở lại giúp hai người.

Nàng không ý kiến, nhưng có vẻ tên mặt than kia lại ý kiến rất nhiều.

- Đa tạ Dạ Nguyệt công tử, nơi đây khá thiếu chỗ ngủ, chỉ e rằng đơn sơ không hợp với người!
- Vương gia nói quá, tại hạ xuất thân từ giang hồ mà ra.

Trời là mền, chiếu là đất đơn sơ đã quen.

Vương gia và Vương phi chịu được, ta há không chịu được chút đơn sơ?
Nghe nói vậy Lang Minh Triết nhếch môi càng lớn, Nhã Tịnh thấy không ổn liền giữ tay hắn lại.

- Dạ Nguyệt công tử không chê thì tốt quá, vừa hay đội xây dựng nhà còn thiếu người, phiền người qua bên đó làm cùng huynh đệ.

Ta nấu thêm vài món nữa liền có thể ăn rồi!
Nghe vậy Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhếch môi cười xong lại phất quạt rời đi, Lang Minh Triết nhìn nàng chằm chằm mở lời.

- Nàng muốn giữ hắn lại làm gì?
- Phu quân, nơi đây thực sự thiếu người, thêm một người còn hơn bớt đi một người.

Người đừng nghĩ nữa, chúng ta rất bận.

- Được, ta biết rồi.

Nàng phải đi theo ta!
Nói rồi hắn lại tóm nàng đi, một bông hoa vàng nở trên mảnh đất cằn cỗi.

Nhã Tịnh không hiểu sao lại thấy buồn cười, thì ra Lang Minh Triết đôi khi cũng đáng yêu vậy sao?
Một lúc sau nàng nấu xong, mọi người cũng bắt đầu nghỉ trưa.


Nàng giống bao người cũng đem đồ ăn lên đưa cho nhóm thợ mộc.

Đâu đâu cũng khen đồ ăn nàng nấu, Nhã Tịnh hếch mũi lên cao.

Aiyo! Ai bảo lúc trước nàng có chút yêu thích nấu ăn, cũng nấu được không ít món.

Nhưng lúc trước chỉ nấu cho người nhà ăn, nàng không nhận ra, được nhiều người yêu thích món nàng nấu cũng là một dạng hạnh phúc.

Mỉm cười vui vẻ.

- Nếu ăn ngon thì ăn nhiều vào, vẫn còn nhiều lắm! Ta đi qua xem người dân một chút!
Bàn cũng đã làm xong, người dân an ổn ăn uống.

Nàng nhìn một đứa bé mới ăn xong đang tính chạy đi chơi liền giữ đứa bé lại.

- Đồ ăn vừa miệng đệ không?
- Rất ngon, tỷ tỷ nấu thật tốt! Sau này đệ muốn lấy phu nhân như tỷ! Hay tỷ chờ đệ lớn nha, đệ lấy tỷ làm phu nhân!
Nhã Tịnh khẽ cười, xoa đầu đứa bé.

- Được, đệ mau đi chơi đi!
Nàng nhìn đứa bé chạy xa trong lòng có chút vui vẻ.

Chậc, mị lực nàng cũng không tệ đấy chứ?