Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 144: 144: Ly





Nàng hôm sau tỉnh giấc đã giữa trưa, có lẽ hôm nay bọn họ đã bắt đầu đi mua sắm đồ chuẩn bị cho hôn lễ.

Nhã Tịnh cũng không thể buông lỏng bản thân, dùng bồ câu đưa tin cho Vô Tình sơn trang, nói đi tìm loại vải may hỉ phục tốt nhất.

Ai cũng đã nghe tin A Vệ sắp lấy Ý Hiên nên ai cũng vui mừng đi tìm loại vải tốt nhất.

Đã lâu họ không được ăn tiệc hỉ, nhìn mọi người cùng nhau tất bật chuẩn bị Nhã Tịnh nở nụ cười hài lòng.

Coi nhau như người một nhà, đó là điều nàng muốn khi thành lập sơn trang này.

Đương nhiên đôi khi cũng có những kẻ lợi dụng làm điều ác, nàng tuyệt sẽ không tha.

- Bẩm, công chúa! Tây Vực rục rịch đã đưa một số kẻ bạo loạn bắt đầu tấn công Khánh quốc ta!
- Cho quân tấn công chúng, nổi nhóm nào dẹp nhóm đó! Chúng ta phải ra uy trước! Hãy cho ba ngàn quân tinh nhuệ qua đó, làm thật hùng hổ vào! Chờ khi ta làm xong đám cưới cho A Vệ và Ý Hiên sẽ tới đó tiêu diệt chúng!
- Thần nhận lệnh thưa công chúa!
Sau khi giao lệnh bài cho hắn, hắn liền lui vào bóng tối.

Ám vệ hoàng cung, thân thủ cũng khá ổn đấy!
Nhã Tịnh chẹp miệng, đem bản đồ các nước mở ra, nhìn tới Tây Vực nàng nhếch môi.

Tây Vực ơi Tây Vực, ta và ngươi nợ cũ nợ mới đều tính đi!
Một tháng sau, Nhã Tịnh đã chọn được loại vải tốt nhất bắt đầu bước vào lần may hỉ phục này.

Nàng đóng cửa bế quan, không cho ai lại gần.


Đôi khi còn quên ăn quên uống, mải mê hoàn thành hỉ phục.

Trên đầu ngón tay đã quấn đầy vải vì nàng vô tình trong lúc may đã để kim đâm vào tay.

Nhã Tịnh không để ý, vẫn tiếp tục may lấy may để.

Nhìn nàng như kẻ bị tẩu hỏa nhập ma vậy, nhưng môi nàng vẫn chưa từng quên đi nụ cười.

Nàng hạnh phúc như đang may hỉ phục cho chính mình vậy! OTP nàng đu cuối cùng cũng cưới nhau rồi!
A Hoa đem cơm cho nàng, nghe tiếng cười của nàng vọng ra liền lắc đầu quay đi tiếp.

Loài người ha!
- Còn ba ngày nữa Ý Hiên và A Vệ công tử có hỉ tiệc rồi, người vẫn chưa xong sao?
Nhã Tịnh bên trong nghe vậy lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo.

- Ta đã xong rồi, nhưng ta sẽ không để họ thử! Kinh hỉ này phải chờ tới khi họ lên lễ đường, vào ngày hỉ ta mới để ra!
- Công chúa đâu?
- Ta không vào được, ngươi cũng không vào được đâu! Công chúa vẫn ở trong đó, như bị tẩu hỏa nhập ma vậy! Không cho ai vào, thi thoảng bên trong truyền ra tiếng cười man rợ!
- Chính sự người không quan tâm sao?
- Có quan tâm, sáng ra thì làm việc công, chiều tối lo việc tư!
A Hoa và Diễm An nhìn nhau thở dài lượt hai.

Ý Hiên và A Vệ cùng nhau đi dạo quanh con đường quen thuộc.

- Lúc trước, ta chưa từng nghĩ tới một ngày ta sẽ lấy một nam nhân làm vợ!
A Vệ tay siết chặt tay Ý Hiên nhẹ nói, Ý Hiên nhìn tới hắn mỉm cười.

- Ta cũng từng nghĩ như vậy!
- Nhưng sau đó, ta gặp được công chúa, người dạy ta cách để yêu thương, rằng loài người không phải ai cũng tệ hại như thế! Rằng thế giới này còn nhiều điều tốt đẹp, rằng tình yêu không phân biệt giới tính! Bỏ lỡ nhau mới là luyến tiếc một đời.

Nên, ta muốn nói.

Ý Hiên, gặp gỡ người là may mắn lớn nhất đời ta, cũng là hi vọng duy nhất của đời ta! Người, nguyện ý làm phu nhân của ta chứ?
Ý Hiên cảm động nhìn A Vệ quỳ xuống giữa phố, trước thật đông người tuyên bố rằng họ là đôi tình lữ chứ không phải huynh đệ thân thiết, mặc cho lời bàn tán, chỉ trỏ của mọi người.

Nhã Tịnh trên nóc nhà nhìn cảnh này hưng phấn tới xịt máu mũi.

- Người đâu! Đem cánh hoa rải xuống!
Binh lính thấy vậy liền thi nhau trải hoa xuống, cảnh tượng bỗng chốc trở nên kỳ diệu.

Ý Hiên thấy vậy vội giật lấy nhẫn hét.

- Ta đồng ý!

Rồi bỏ chạy mất dạng, A Vệ ngốc nghếch ngây ngô vẫn quỳ đó khiến nàng thở dài phải dùng công lực mà hét.

- Đuổi theo hắn đi còn gì, không lẽ ngươi muốn để hắn rời đi một mình như vậy sao?
Công phu sư tử gầm của nàng cuối cùng cũng đánh thức được hắn, A Vệ lập tức đuổi theo Ý Hiên.

Bà mối mát tay như nàng, quả nhiên là quá giỏi mà! Se đôi nào ngon đôi đó! Thiết nghĩ nàng sau này có thể đổi nghề mai mối!
Nhưng, có vẻ như thế giới này không cho nàng có được niềm vui.

Mọi thay đổi đều phải trả một cái giá thật đắt...
Khi nàng đang về lại doanh trại liền nhận được một bức thư.

"Nhìn ngươi hạnh phúc quá nhỉ? Yên tâm, ngươi sẽ không hạnh phúc được lâu đâu! Từng kẻ, từng kẻ một bên cạnh ngươi sẽ phải trả giá!"
Nhã Tịnh hai mắt lạnh đi, cảm giác như đã có chuyện gì đó không hay xảy ra.

Nhã Tịnh bắt buộc bản thân phải quay lại, chạy theo hướng hai người kia rời đi.

Nhưng, hình như đã muộn.

Khi nàng tới, trong khu rừng rậm âm u mùi máu thoang thoảng.

Từng cái xác treo lủng lẳng đầu, trên người bọn chúng đều có một ký hiệu.

Tiếng khóc ấm ức của A Vệ khiến nàng run rẩy, xin ông trời! Nếu không thể để nàng có một tình duyên như ý thì hãy để cho người nàng yêu thương được sống hạnh phúc.

Chỉ thấy khi nàng tìm được A Vệ, Ý Hiên đã ở trong tay hắn chút hơi thở cuối cùng.

A Vệ như điên dại, ôm lấy Ý Hiên.

- Là người đã nói nguyện ý lấy ta, cùng ta đi tới đầu bạc răng long! Là người nói rằng, gặp được ta là ý trời, trời đã ban ta cho người.

Tại sao, tại sao??? Đồ dối trá, tỉnh đi! Ta dạy ngươi cách ướp rượu hoa, ta dạy ngươi thổi tiêu, dạy ngươi tất cả những gì ngươi muốn! Mai chính là, mai chính là ngày thành thân của ta rồi!

Nhã Tịnh không thở nổi, nàng gục xuống, không thốt lên lời.

Chỉ có những giọt lệ vẫn tuôn rơi trên khuân mặt nàng, Ý Hiên của nàng! Ca ca của nàng! Tại sao? Là do nàng hại chết hắn rồi, là do nàng!
- Ý Hiên, A Vệ!
Nàng cố nặn ra tiếng gọi, A Vệ lại như không nghe thấy.

Ngơ ngẩn ôm chặt Ý Hiên như đang cố gắng giữ lấy chút hơi ấm cuối cùng của người mình yêu.

- Người lừa ta, người đi rồi! Vì sự tin người chết tiệt ấy, người đã đi thật rồi!
Có một đoàn ăn xin tiến tới, nghe đồn là chạy nạn! Trong đó có một đứa bé lên mười, Ý Hiên vì thương xót họ đã tiến tới chia bánh hắn đem theo cho từng người.

Thấy đứa bé ốm yếu thì thào thèm nước, hắn cũng ngồi xuống đút nước cho đứa bé, không ngờ lại bị ám toán.

Một đao trúng tim bởi đứa bé lên mười.

Ha! Thật nực cười, A Vệ thấy vậy như phát điên.

Đám người kia cũng rút đao ra, muốn diệt trừ họ, nhưng không kẻ nào đấu lại hắn.

Sau khi tiêu diệt chúng xong, Ý Hiên cũng đã không còn mấy hơi thở! Hắn thoi thóp tại đó, A Vệ như đình trệ.

Hắn, phải làm sao đây?
Và khi nàng đuổi kịp tới nơi, tất cả đã quá muộn rồi! Quá muộn rồi!