Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 141: 141: Chiến





Nhã Tịnh nhếch môi cười, đối diện với sống chết nàng từng sợ hãi bây giờ lại bình thản tới lạ.

- Một dũng sĩ thật sự, sẽ chỉ có vết sẹo trên ngực! Tuyệt không được phép quay lưng! Mẹ già, thê tử, hài nhi của các người ở quê nhà đều đang mong ngóng yên bình! Hi sing vì đất nước, hi sinh vì non sông! Mỗi chúng ta đều là vinh quang của Khánh quốc! Tiến lên!
Sau khi nàng nâng cao sĩ khí, liền cầm quân đối đầu với những kẻ man rợ tiến tới.

Một khi đao xuất khỏi vỏ, thấy máu mới có thể cất lại.

Nhã Tịnh chẳng hề có chút do dự hạ kiếm, từng chút một những ngày đầu nàng xuyên tới đây hiện lên.

Lúc trước nàng có bao nhiêu lo sợ chứ...
Dừng lại, nàng nhìn tên Ái Tư Lạp mặc một bộ giáp lông trên mặt dính đầy máu nhe răng ra cười liền ngứa mắt.

- Ngươi chính là kẻ lúc trước đã liên kết với thổ phỉ tới ám hại thành của ta?
Nghe những tên binh lính trước khi bị xử theo luật quân doanh kể lại, nàng liền hiểu.

Tên đó muốn để thành này như vỏ ốc rỗng tuếch mới tiến tới chiếm đóng.

Không mất quá nhiều binh lính, lại có thể chiếm được thành! Tá đao sát nhân!
Mưu hèn kế bẩn! Nàng nhìn qua cách bày binh bố trận của chúng, binh lính luôn có vẻ bất mãn.

Nếu bây giờ nàng chặt đầu tên tướng quân này, binh không cần đánh ắt tan! Địch dù quân mạnh, nhưng lại chỉ làm việc vì sợ hãi hay vì phần thưởng thì hãy nhắm thẳng vào lãnh đạo của chúng mà quật.


Lãnh đạo gục, toàn quân sẽ tự tan hoặc đầu hàng.

Quân địch mà kết nối với Lãnh đạo của chúng bằng trái tim, trung thành từ tâm thì hãy cẩn thận, bởi cái chết của người lãnh đạo của chúng sẽ khiến toàn quân cảm tử trả thù.
Căn bản của kế này là phải nắm được mối quan hệ tướng và lính trong quân địch.

Nếu tướng địch không phải tướng sáng, chỉ dùng quyền lực và sự chết chóc để điều binh khiển tướng thì chỉ cần đập chết thằng tướng thì quân sẽ tự tan.

Nền tảng đằng sau vẫn là làm sao chiến tranh tan rã mà bảo vệ được đất nước.

Chứ không phải hiếu sát để sinh linh đồ thán, kiệt quệ nhân lực quốc khố trong chiến tranh.
Trong ba sáu kế của binh pháp Tôn Tử, kế thứ mười tám, "Cầm giặc, cầm vương" đã nói.

Bây giờ mới trận đầu, nàng không có ý để nhiều binh lính hi sinh.

Lúc này là không cần thiết, những kẻ Ly quốc, bọn chúng sẽ không đạt được ý muốn đâu!
Nàng vung đao lên, phi ngựa về trước.

Tên Ái Tư Lạp cũng không hề run sợ, thúc ngựa phi về hướng nàng.

Giữa tâm trận chiến, đao lớn va chạm với nhau kịch liệt.

Chỉ thấy khói bụi mịt mờ, hai bên lại quay ngựa tiếp tục chiến đấu! Không hề bị yếu thế hơn đám đàn ông, điều này khiến Ái Tư Lạp lần nữa kinh ngạc.

- Không ngờ một nữ nhân như ngươi lại có sức chiến đấu mạnh mẽ tới như vậy! Nếu như ngươi là người của chúng ta, chắc chắn cũng đã lên được một chức vụ cao trong Quốc!
- Khi chiến đấu thì bớt nói lại! Kẻ chết sớm đều là kẻ nói nhiều!
Nàng chẳng sợ điều chi, tiếp tục lên so chiêu với chúng.

Khi hắn đưa đao chém về nàng, Nhã Tịnh nhanh mắt tránh được, hắn lại xoay đao chém ngược lại phía nàng.

Nhã Tịnh đem đao chặn lấy đòn đánh, hắn lại tung ám khí khiến ngựa nàng mất kiểm soát.

Nhã Tịnh thấy không ổn liền nhảy khỏi ngựa, hắn được đà dùng sức hất văng nàng ra xa.

Nhã Tịnh rơi trúng vòng vây của địch, nàng nhận ra hắn cũng muốn dùng kế giống như nàng, bình tĩnh nhìn quanh.

Nàng không hề rơi vào trạng thái yếu thế hơn ai.

Tay nhẹ lướt, lấy đi sinh mạng từng kẻ một.


Tên Ái Tư Lạp thấy vậy liền phi ngựa tới, Nhã Tịnh không nhìn về phía sau.

Đưa lưng đầy thách thức hắn, nàng thầm đếm.

Năm, bốn, ba, hai, một! Khi vó ngựa gần sát, Nhã Tịnh nhảy lên, lộn một vòng trên không ngay lập tức vung đao chém ngựa của hắn.

Ái Tư Lạp không kịp đề phòng ngã xuống đất, còn lăn một vòng.

Nhã Tịnh nhếch môi, đấu võ không thể chỉ dùng sức, đôi khi não cũng rất quan trọng đấy! Nhưng không thể được thắng mà kiêu!
Nhã Tịnh nhân lúc hắn đang lấy lại tinh thần liền lao lên, đối với những đòn tấn công như vũ bão của nàng.

Ái Tư Lạp rơi vào tình trạng tránh đòn theo bản năng và hoảng loạn, từ đó sinh ra nhiều sơ hở.

Nàng nhếch môi, đem đao kéo tới.

Nhưng, hắn rất mau tỉnh táo tránh né được, nàng thật sự có lời khen!
Trận chiến giằng co trong ba ngày, Nhã Tịnh biết rằng binh lính của mình cần được nghỉ ngơi! Hai bên tạm hoãn, nàng cùng Ái Tư Lạp ai rút về thành kẻ đó.

Ba ngày, ba ngày chưa phân thắng bại! Nàng cảm nhận rõ nếu như vậy chỉ hao tổn binh lính của mình.

Nếu đối với kẻ địch ngang sức hiếu chiến, không thể triệt tên cầm đầu.

Nhã Tịnh nhấc cờ lên, vậy phải "Dương đông kích tây, dụ rắn vào hang" sử dụng "Liên hoàn kế" đây là cách tốt nhất!
- Báo cáo! Bên ngoài có một nam nhân dẫn theo một toán người bên ngoài đang muốn vào gặp Công chúa! Hắn tự nhận là phò mã gia!
Là Tư Đồ Kha Luân sao? Hắn tới đây làm gì? Nàng mới rời khỏi kinh thành chưa lâu, nơi đây còn chiến sự...
Nhã Tịnh bước ra liền thấy Tư Đồ Kha Luân đang cầm theo một bọc áo ấm, vừa thấy nàng liền như trẻ con được thấy kẹo.

- Phu nhân, ta mang áo ấm cho nàng! Sắp tới, chiến sự khó khăn ta biết nàng sợ lạnh! Còn có ta từng chiến đấu nơi sa trường, muốn tới đây cùng nàng đấu tranh!

Nàng không nói gì, phái người đưa hắn cùng tùy tùng vào.

Đương nhiên đám tùy tùng vẫn phải qua kiểm tra.

Vào tới quân doanh, Tư Đồ Kha Luân liền ngoan ngoãn ngồi một bên.

Nhã Tịnh xoa đầu, nhìn hắn có chút bất đắc dĩ.

- Chàng tới nơi chiến sự này làm gì? Nơi này rất nguy hiểm, ta biết chàng muốn giúp ta.

Nhưng, nếu chàng xảy ra mệnh hệ gì, ta biết nói sao với Tư Đồ quốc đây?
Đối diện với câu hỏi của nàng, Tư Đồ Kha Luân coi như không nghe thấy! Chỉ có thể nhẹ giọng nói.

- Ta biết, nàng từng cùng kẻ kia xông pha chiến trường! Khi trước ta tuy từng cùng nàng trên chiến trường hạnh ngộ, lúc đó chúng ta lại đang trên danh phận là kẻ địch.

Lần này, dưới danh phận là một đôi phu thê, ta muốn cùng nàng đối diện với gió tanh mưa máu ngoài kia! Sóng vai cùng nhau đối đầu gian khó!
Nhã Tịnh nghe tới đây, cõi lòng cứng rắn của nàng cũng hòa hoãn được đôi chút.

Nhã Tịnh thở dài, nhìn lên khuân mặt yêu nghiệt của Tư Đồ Kha Luân nàng bước tới v/uốt ve mặt hắn rồi thì thầm.

- Nếu thật sự như vậy thì tốt quá!