Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 110: 110: Hở Ra Đều Là Bẫy Đóng Vào Chính Là Hố!





Nhã Tịnh cảm giác đầu gối có chút nhũn rồi, may mắn A Hoa đỡ được nàng.

Mẫu thân nàng nhìn qua, thấy khuân mặt tái nhợt của nàng, môi bà nở một nụ cười rất đậm.

Ghé sát tai nàng, mẫu thân nàng nhẹ nói.

- Chính nơi này ép ta và phụ thân con khổ sở rất nhiều đấy, nhiều việc tới mức chúng ta ăn không ngon ngủ không yên.

Con tới đây thì tốt rồi, cho con năm năm làm quen với Khánh Quốc, nếu con thu phục được lòng dân.

Ta sẽ cho con lên làm Nữ hoàng!
Nhã Tịnh biêt, bản thân bị chính ba mẹ ruột đào hố rồi! Nhưng lỡ ở trong hố này, Nhã Tịnh muốn đào đường tẩu thoát! Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà!
- À, thật ra thì nhi nữ cũng không được tài giỏi cho lắm! Hơn nữa, không phải Hoàng thượng nói bản thân họ Nhã sao?
Mẫu thân nàng nhếch môi cười, ánh mắt bà đầy vui vẻ nói.

- Ái nữ nghĩ xem, chúng ta sẽ dùng tên thật đi tuần tra sao?
Nhã Tịnh chu môi, được rồi, là nàng ngu ngốc.

Tin người quá rồi, ở đây hở ra đều là bẫy!
Đêm hôm đó, thông cáo đã được ban ra.

Ai nấy đều rất tò mò về vị công chúa mới này, riêng Nhã Tịnh lại lo hơn hết.

Nàng xuất thân vừa là con gái của phản tặc, lại vừa là thổ phỉ! Nếu có cơ hội làm lại, Nhã Tịnh vẫn sẽ làm vậy thôi! Nhưng, Nhã Tịnh nhớ lại bảy bảy bốn chín thoại bản, hình như cũng đâu có nữ chính nào làm như nàng? Người ta không phải là sát thủ hàng đầu, cũng là tài nữ đệ nhất.

Riêng nàng làm chủ một núi, trưởng quỹ kiêm chủ sòng bài, tiệm cầm đồ.

Ha, dù cố chạy vậy rồi vẫn dính vào Hoàng tộc! Nàng trong máu chảy số mệnh Phượng Hoàng sao? Vậy, nàng nhất định phải đi thay máu!

Nhã Tịnh hoang mang vô cùng, nàng đã khiến bản thân be bét vậy rồi mà...
Nhìn bản thân lại lần nữa bước chân vào cung cấm, lại thêm nhiều kẻ hầu người hạ.

Nàng chu chu môi nhỏ chọc bát cơm trước mắt.

- Ái nữ, con không được gảy cơm như vậy!
Nhã Tịnh vội ngoan ngoãn ăn cho đúng, chưa xong mẹ nàng lại nói.

- Cứ từ từ, ta cho người tới đón tiểu Bảo rồi, sau năm năm con lên ngôi có thể mở ra hậu cung của riêng mình! Nhưng bây giờ, chờ qua một năm chúng ta sẽ kiếm một phu quân tốt cho con!
Nghe mẫu thân nói vậy, đầu Nhã Tịnh bay nhảy qua rất nhiều kịch bản về dàn hậu cung.

Người được tranh nhau ở đây là nàng sao...
Phụ thân nàng nhìn qua Nhã Tịnh hồn sớm thả đi nơi nào, đành hắng giọng nhắc nhở nàng.

- Không lâu sau nữa, chuyện con được chúng ta thu nhận sẽ lan sang các nước khác.

Bọn họ sẽ đem sứ giả hoặc chính bọn họ sẽ tới chúc mừng chúng ta, con phải tự lo liệu đi! Cẩn thận một chút.

Nhã Tịnh nghe phụ thân nhắc nhở liền gật đầu, dù sao nơi này cũng không quá an toàn.

Phía bên kia, Như Ý được ở trong hoàng cung nguy nga, kẻ hầu người hạ tận nơi.

Nàng ta ban đầu còn có chút không quen, nhưng sau dần thấy Hoàng thượng không nghi ngờ liền muốn lật mặt.
- Hoàng thượng, Hoàng hậu hôm nay có chút mệt.

Người đã sớm nghỉ ngơi!
Lang Minh Triết nhìn tên thái giám quỳ phía dưới nhướng mày, nhưng cuối cùng hắn vẫn chấp nhận.

- Được rồi, chút nữa ta sẽ cho thái y đi tới khám cho nàng! Nói lại với nàng nghỉ ngơi cẩn thận, ta sẽ tới thăm nàng sau!
Như Ý bên trong nghe vậy vui vẻ, được sủng mà kiêu.

- Người đâu, đem ả nha hoàn lúc nãy đã làm bẩn vạt áo ta ra đây!
Một nha hoàn nhỏ tuổi bị ẩn ra, nhìn người trước mắt run rẩy.

- Hoàng hậu.

Nô tì biết sai rồi! Xin người hãy cho nô tì một cơ hội sửa sai đi mà, xin người!
Không để nha hoàn nói xong, Như Ý tay cầm roi bước tới.

- Đối với ta, sai là sai.

Ngươi sẽ chẳng còn cơ hội nào đâu!
Sau đó chỉ có thể nghe tiếng kêu gào thảm thiết vang ra, không lâu sau xác của một nô tì được đem ra.

Như Ý sai người dọn dẹp lại nơi này sạch sẽ, riêng nàng ta lại đi tới hồ sen.

Thậm chí còn vô tình đạp nát một số loài hoa Lưu Li!
- Hoàng thượng, lại có tin truyền ra.


Hôm nay Hoàng hậu đã đánh chết một nha hoàn rồi, nàng ta đã làm bẩn vạt áo của Hoàng hậu khiến người tức giận.

Lang Minh Triết nghe xong, tay khẽ dừng bút.

Nghĩ tới ngày đó, Nhã Tịnh lúc chưa quá quen với cuộc sống chém giết lẫn nhau, hắn đã giết một người vì vậy mà khiến nàng sợ hãi một thời gian.

- Dọn dẹp thi thể cho sạch sẽ, đền bù cho người nhà nha hoàn kia sao cho đầy đủ!
- Hoàng thượng, hoàng hậu đã đạp nát hoa Lưu Li người trồng nơi hồ sen rồi!
Một thái giám khác đi tới báo cáo, Lang Minh Triết tức giận đập bàn.

- Ngay ngày mai, sáng mai cho người tới gọi Hoàng hậu tới đây!
Lang Minh Triết đáy mắt ánh lên suy nghĩ, nhìn thái giám rời đi hắn mới thở dài.

Day cái đầu đã chút đau, nhìn qua trăng sáng nơi cửa sổ hắn không biết nên làm gì với nàng đây...
- Hoàng thượng!
- Ngươi đi bảo vệ Hoàng hậu, trở về với công việc cũ đi! Ngoài ra, ngươi hãy chú ý nàng một chút!
A Vệ vừa nghe liền hiểu, thật đúng là lòng người thâm sâu khó lường.

A Vệ cúi người rời đi, trời hôm nay cũng thật đẹp, khác hẳn với ngày Hoàng hậu rời đi.

Nhìn ánh trăng sáng soi khắp nẻo, tiếng đàn cũ vang lên.

A Vệ lấy tiêu ra thổi, đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có âm nhạc bầu bạn qua ngày.

Sớm hôm sau, Như Ý mới tỉnh lại liền được báo tin, Lang Minh Triết muốn tìm nàng ta.

Chọn một bộ đồ "mát mẻ" Như Ý bỏ ngoài tai những gì trước kia nàng từng dặn dò.

- Hoàng thượng!
Giọng nói ngọt ngào vang lên, Lang Minh Triết dừng bút nhìn về phía dưới bóng dáng yểu điệu bước tới.

- Nàng đã quen ở đây? Thế nào, nơi này vẫn như cũ chứ? Ta muốn uống rượu hoa mai nàng nấu, khi nào nàng hãy làm một vò đi!
Như Ý nghe xong, nàng ta còn vô cùng vui vẻ mà gật đầu.

- Nếu Hoàng thượng thích, thần thiếp nhất định sẽ làm.


A Vệ nghe vậy ngay lập tức nhìn qua Lang Minh Triết nhưng chỉ thấy hắn phất tay.

- Ta sai A Vệ tới bảo vệ nàng, tránh để có những kẻ xấu nuôi ý hãm hại nàng! Ta không muốn bảo bối của ta phải chịu tổn thương, nàng hãy yên tâm nhé!
Như Ý nghe xong, nàng ta biết mình càng ngày càng được sủng liền đem ánh mắt đầy tình tứ dán lên Lang Minh Triết nói.
- Hôm nay thần thiếp có làm vài món ngon, đêm nay người hãy qua chung vui với thần thiếp được không?
Lang Minh Triết nghe vậy, bên môi âm trầm nở nụ cười.

- Ta rất muốn ăn cùng nàng, chỉ tiếc hôm nay sự vụ bận rộn e rằng chẳng thể tới! Hôm khác ta sẽ tới cùng nàng! Người đâu, đem ba thước lụa quý tặng Hoàng hậu!
Đám nô tài thấy vậy liền lui đi, một lúc sau ba tấm lụa đẹp được đem lên.

Như Ý thấy vậy thì hài lòng, nàng ta đon đả nói.

- Nếu Hoàng thượng bận rộn, thiếp cũng không làm phiền người nữa! A Vệ, theo ta nào!
A Vệ nghe vậy siết chặt tay, hắn cắn răng đi theo Hoàng hậu về lại nơi đã rất lâu hắn chẳng còn đặt chân tới.

Không lâu sau, tin tức Khánh Quốc bỗng dưng có công chúa được lan truyền khắp nơi.

Bây giờ Khánh quốc là một quốc gia vững mạnh, những năm gần đây, giàu có lại thêm giàu có.

Lang Minh Triết thật muốn tới nơi đó một lần...
- Hoàng thượng, sắp tới người sẽ sang đó chúc phúc sao?
Ngô công công thấy Lang Minh Triết suy tư nhìn thiệp mời trên bàn, hắn nghe vậy liền gật đầu.

- Đúng là ta có chút muốn sang đó, tiện sẽ trao đổi thêm vài thứ.

Ngươi hãy chẩn bị đi!