Thời gian trôi đi, thoáng cái đã qua một tuần kể từ hôm hắn bị thương. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy vết thương trên người hắn đã lành được đôi chút. Nhìn chung là khá ổn, không nghiêm trọng như trước nữa.
Vì để tiện cho việc chữa trị vết thương Long Nhật Hàn đã trở về Hàn vương phủ. Để bảo đảm an toàn tứ đại hộ pháp của Dạ Ám các đều theo về cùng. Họ giả làm hộ vệ trong phủ để tiện đề phòng.
Khi bọn họ đang ngồi trong phòng bàn bạc công việc, bỗng nhiên thị vệ bên ngoài hớt hải chạy đến báo: "Vương gia có chuyện không may rồi."
"Việc gì mà khẩn trương như vậy?" Hắn rời mắt khỏi mấy tấm bản đồ. Ngước lên nhìn tên thị vệ. Ánh mắt tối tăm đầy nguy hiểm, nét mặt lạnh lùng không đổi.
"Vương gia! Có tin báo từ biên quan, có quân phản loạn. Vũ vương chống đỡ không được, gửi lệnh khẩn trở về xin thêm binh lực." Tên thị vệ báo lại.
"Ồ! Quân phản loạn như thế nào mà làm cho Vũ vương phải xin thêm quân vậy." Hắn tuy nói vậy nhưng lại không chút biểu hiện gì gọi là ngạc nhiên cả. Nét mặt vẫn bình tĩnh như thế hắn đã đoán trước việc sảy ra vậy.
"Vương gia! Hoàng thượng không an tâm cho người khác đi cho nên đã hạ chỉ người đích thân đi dẹp loạn. Tất cả đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ chỉ cần người nữa là có thể xuất phát."
"Được rồi. Ngươi ra ngoài đi, ta sẽ lo việc còn lại."
"Thuộc hạ xin lui"
"Gia! Vết thương của người chưa lành hẳn. Nếu bây giờ người đi sẽ rất nguy hiểm. Với lại cái tên Vũ vương gì đó có mưa đồ bất chính. Lần trước hắn đã cho người hành thích gia còn gì? Thuộc hạ thấy vẫn không nên đi thì hơn." Thanh Long ngồi bên cạnh cẩn thận nhắc nhở.
"Phải đi chứ! Ta muốn xem lão cáo già kia sẽ làm trò gì. Đây là một cơ hội tốt để lột đi tấm mặt nạ của lão làm sao có thể bỏ qua được chứ." Hắn nói mà ánh mắt hiện lên vẻ chết chóc.
-Nhưng mà gia!....
"Được rồi không nói nhiều. Bạch Hổ sẽ đi cùng ta chuyến này, các ngươi ở lại kinh thành bảo vệ hoàng huynh ta. Nếu ta đi lão già đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy đâu. Hắn sẽ nghĩ mọi cách để ngồi được lên chiếc long ỷ trên cao kia." Lông Nhật Hàn phân tích cho họ hiểu.
-Các ngươi ra ngoài đi.
"Chúng thuộc hạ cáo lui". Nói rồi cả bốn người đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên khép cửa lại.
Sau khi mấy người rời đi, hắn bước đến lấy bộ y phục khác thay vào, tấm lệnh bài mà hắn vô tình có được từ lần đó đến giờ vẫn luôn mang bên mình. Nó là vật duy nhất để hắn nhớ đến nàng, là động lực để hắn bước tiếp, hắn phài cho nàng thấy...
Vẫn là màu đen huyền bí quen thuộc với sự bí ẩn và đầy nguy hiểm. Mái tóc được búi lên gọn gàng với một cây trâm ngọc đơn giản. Kèm theo đó hắn còn mang theo một cái bọc gì đó màu đen nhìn khá giống với hình dáng một thanh kiếm.
Và đó không gì khác chính là thanh Phá Nhật kiếm, lần này đi không biết có bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm. Tuy biết đây là một cái bẫy nhưng hắn vẫn quyết tâm phải đi. Cái tên Vũ vương đó lòng tham không đáy, âm mưu quỷ kế chăc chắn đã bầy sẵn thiên la địa vọng đợi hắn mắc phải rồi. Để đảm bào an toàn hắn phải mang theo Phá Nhật kiếm phòng thân. Hắn phải sống trở về để gặp nàng, hắn phải chính miệng nói xin lỗi với nàng.
Vừa ra đến cửa phủ đã có sẵn hàng vạn binh mã chờ. Chỉ cần hắn hạ lệnh là lập tức xuất phát.
Nhẩy lên lưng một con hắc mã đứng đầu hàng, ghì chặt dây cương. Con ngựa hí lên một tiếng. Trông hắn bây giờ thật oai phong, không hổ danh là chiến thần. Bộ hắc y trên người cùng với màu con ngựa quả là sự kết hợp hoàn hảo.
Dật dây cương, hăn lên tiếng ban xuống hiệu lệnh: "xuất phát". Ngay lập tức cả vạn quân sĩ dơ cao binh khí, dương lên quân kì xuất phát về phía biên cương xa xôi.