Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 8




Ngoài viện.

Vườn đầy sắc xuân, hôm nay là ngày thật đẹp.

Trong Ngọc Lưu Ly các, Hiên Viên Dạ tới thì thấy Hàn Phượng Nguyệt đang nằm dài trên ghế, thảnh thơi sơn móng tay.

Không phải màu đỏ thẫm tiên diễm như mọi người, mà là một loại màu trong suốt, sơn lên nhìn móng tay vẫn như trước, không có màu, mà cũng không có tí mùi.

Cái này là do Lưu Nguyệt tỉ mỉ điều chế.

"Tiểu vương phi, thứ này có ích lợi gì? Sao không thấy giống của những nữ tử kí?" Mặc Ly đứng bên cạnh Hàn Phượng Nguyệt, khó hiểu cau mày hỏi.

Đây là Vương phi dặn hắn tìm, trong này nọc rắn độc cũng có, phấn hoa cũng có, còn thêm vài ba cây cỏ linh tinh, pha chung với nước thì có ích lợi gì? Cũng chẳng có màu mè gì. Hắn cũng biết tiểu cô nương ai cũng muốn làm đẹp, nhưng thứ bọn họ sơn lên ngón tay có màu rất đẹp a.

"Hữu dụng là được rồi." Hàn Phượng Nguyệt cũng không nhiều lời.

Kỹ thuật phối độc ở thế kỷ 21 vốn đã phát triển hơn cổ đại thời kì này rất nhiều, đã từng có bằng hữu của nàng có một người rất tinh thông y thuật mấy cái này, nàng theo học được cũng không ít, nói không phải khoe khoang chứ chính là trò giỏi hơn thầy. Ai bảo nàng là thiên tai trong thiên tài chứ, cũng không quên tâng bốc mình một chút.

Có vài loại độc, không phải chỉ dùng được khi ăn uống, mà là tùy tâm sở dục muốn làm thế nào tùy thích. Mà độc của nàng không hề có thuốc giải, đến đại la thần tiên cũng không thể cứu. Đã hạ độc rồi thì còn giải làm gì, đó là hắn đáng bị như vậy. Đắc tội nàng mà còn có thể sống tốt đó là điều không thể.

Ngắm nhìn mười ngón tay, hoàn mỹ không tì vết.

Hiên Viên Dạ sủng nịnh xoa đầu, "Nàng đó! Chính là nghịch ngợm!"

Đêm tối.

Trời sao sáng lung linh, gió đêm thật lạnh. Hai bóng người ngồi tựa vào nhau trên mái ngói ngắm sao. Nam tử ôn nhu kéo nữ tử vào lòng choàng áo khoác. Nhẹ nhàng hôn khẽ lên mặt nữ tử đã ngủ say.

Bây giờ hắn mới phát hiện ra, nàng thích những đồ vật xinh đẹp, thích ăn ngon, thích ngủ. Hắn phát hiện, nếu không ai choc giận thì nàng như con mèo nhỏ hết ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy rồi lại ăn xong lại thích cọ cọ vào lòng hắn ngủ. Điều này khiến hắn thật thỏa mãn.

Nhưng nếu có ai dám động đến đồ của nàng, ví dụ như hắn, hay đồ ăn của nàng, lập tức nàng như con sói không chút ngần ngại lao lên cé xác con mồi.

Tiểu nương tử của hắn thật bá đạo nhưng hắn thật thích.

Nàng và hắn như hai con sói cô độc mà cường hãn hấp dẫn lẫn nhau.

Ôn nhu vuốt vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng ôm ngang nàng trở về phòng ngủ. Nằm bên cạnh nàng hắn thấy bình yên đến lạ.

Chẳng mấy chốc tiếng hít thở đều đều vang lên. Những ngày qua hắn ngủ cũng thật yên ổn.

Ánh trăng nhạt dần, chân trời dần hửng sáng.

Hàn Phượng Nguyệt thức dậy liền thấy Hiên Viên Dạ đã dậy từ bao giờ đang si ngốc nhìn nàng, thấy vậy nàng cười một cái, cực kỳ tự nhiên an vị trong lòng ngực, đầu cọ cọ gò má hắn.

Gió lạnh bên ngoài thổi cả đêm, trong này vẫn là một mảnh ôm ấp ấm áp.

"Nàng tiểu miêu này." Hiên Viên Dạ dứ dứ chóp mũi Hàn Phượng Nguyệt, khuôn mặt tà mị lộ ý cười. Cúi đầu xuống, hôn thật mạnh trên mặt Hàn Phượng Nguyệt, tâm tình vô cùng tốt.

Hàn Phượng Nguyệt nhất thời ôm chặt Hiên Viên Dạ, ngửa đầu cắn một ngụm trên môi hắn.

"Tiểu miêu nhỏ nàng a." Hiên Viên Dạ ăn đau, nhất thời đẩy Hàn Phượng Nguyệt đang cười sáng lạn ra.

Rời giường nha hoàn tiến lên thay nàng thu thập mọi thứ xong Hàn Phượng Nguyệt xoay người bước tới bên cạnh Hiên Viên Dạ.

"Dạ! Ta nghĩ mình trở về một chuyến!" Hàn Phượng Nguyệt cười nói.

Hiên Viên Dạ sủng nịnh nhìn nàng gật gật đầu, "Ừ! Ta cũng nên đi bái kiến nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân a!"

Hàn Phượng Nguyệt đỏ mặt hờn dỗi "Ta còn chưa có gả! Gì mà nhạc phụ với chả nhạc mẫu!"

"Chỉ là sớm muộn mà thôi!" Hiên Viên Dạ giảo hoạt cười tiến lên ôm eo Hàn Phượng Nguyệt đi ra ngoài.

Phân phó Phúc quản gia một số việc xong hai người cùng leo lên xe ngựa đang chờ sẵn.

"Đi thôi!" Hiên Viên Dạ ra lệnh.

Đang đi trên đường bỗng nhiên Hàn Phượng Nguyệt chú ý đến sạp sách cũ của một lão già.

Bắt gặp một đôi sách bìa gần như là mục nát khơi lên hứng thú, gọi Mặc Ly đang đánh xe dừng lại bước xuống cầm lên hai quyển sách nọ.

Cùng lúc đó, Hỏa Nhi vốn ngủ say bừng tỉnh.

"Nha đầu! Thứ tốt!" Hỏa Nhi gấp gáp nói.