Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 46




Hàn Phượng Nguyệt cười vang lên như nghe đến một câu chuyện cười: "Ha ha ha!" Tiếng cười như chuông bạc thanh thúy vang vọng khắp nơi đến từng ngóc ngách: "Các ngươi còn không có tư cách đó."

Gió! Không biết từ lúc nào đã nổi lên làm cho Hồng y của Hàn Phượng Nguyệt cùng ba nghìn tóc trắng bay múa, nàng đứng đó nhìn đám pháo hôi như nhìn những con kiến hôi. Lực lượng cường đại trên người nàng không ngừng khuyếch đại.

"Dám vọng tưởng động đến người nhà của ta sao? Ta sẽ khiến các ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời! Để cho các ngươi vạn kiếp không thể siêu sinh!"

Đám pháo hôi kia nhìn nhau đều thấy được kinh hoảng từ trong mắt đối phương. Nữ nhân điên kia bộc phát ra lực lượng thật đáng sợ. Trong nháy mắt đám pháo hôi kia giống như không cần bàn bạc mà hợp nhất cùng ý kiến.

Bọn họ cùng nhau hợp lại, lực lượng vô cùng cường đại ập đến như một cơn vòi rồng mạnh mẽ cuốn đến cát bụi mịt mùng khiến tất cả mọi người ở đây trong đó có cả Hàn Phượng Nguyệt đồng thời phải che mắt lại. Cũng cùng lúc đó trong không gian bỗng dưng vặn vẹo không khí dao động lớn xuất hiện một vết nứt lớn nuốt lấy thân thể Hiên Viên Dạ cuốn vào trong không gian tối mịt kia.

KHÔNG!

Ca!

Dạ!

Tiếng hét thê lương như vắt kiệt toàn bộ sức lực của Hàn Phượng Nguyệt, vang vọng khắp không gian thấu lên bầu trời mịt mùng!

"Ha ha ha! Chúng ta đánh không lại ngươi nhưng không có nghĩa không đối phó được với hắn." Đám pháo hôi cười đến đắc ý. Dù phải chết bọn chúng cũng kéo thêm đệm lưng. Nhưng bọn chúng chưa cười được lâu liền biến sắc.

Trước mắt bọn chúng, thiếu nữ một thân hồng y một đôi con ngươi đen nhánh của Hàn Phượng Nguyệt lúc này trở nên đỏ bừng, năm loại nguyên tố trên người nàng không ngừng xoay vòng không nghe khống chế mà tràn ra như sóng thần, ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào một đám lão giả đang đứng giữa hư không.

"Ta muốn tất cả các ngươi đều phải CHẾT! Tất cả các ngươi đều phải chôn cùng hắn!"

Cho dù, cái giá phải trả bằng cả sinh mạng của mình!

Thời khắc này đây, trong không gian năm loại nguyên tố không ngừng không ngừng khuyếch đại rồi lấy tốc độ nhanh chóng hấp thu trở lại trong người Hang Phượng Nguyệt.

Dạ! Chờ ta! Ta sẽ không để ngươi phải cô đơn một mình đâu!

Dù xuống địa ngục ta cũng sẽ kéo chàng lên!

Trong đầu của Hàn Phượng Nguyệt lúc này, ngoại trừ Hiên Viên Dạ, thì chỉ còn lại một chữ duy nhất, GIẾT! Giết chết tất cả bọn chúng.

Nàng muốn tất cả mọi người ở đây đều phải chôn cùng với nam nhân của nàng!

Máu tươi lại một lần nữa nhiễm hồng khắp nơi.. từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, máu chảy thành sông!

Máu, nhuộm đỏ mặt đất, ngay cả không trung cũng bị biến thành một mảnh hoa máu, đỏ rực như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Không chỉ có đám pháo hôi mà bên này Hàn Triết, Phượng Thanh Vân cùng đám người Hiên Viên Dật đều bị sát khí khát máu của Hàn Phượng Nguyệt dọa cho ngốc lăng. Nhìn từng kẻ từng kẻ lão giả kia ngã xuống trong vũng máu, máu tươi đang không ngừng trào ra, cảnh tượng khủng khiếp huyết tinh vương vãi khắp nơi. Máu tươi nhuộm đỏ cả mái tóc trắng của Hàn Phượng Nguyệt nhiwng nàng không hề để ý.

Trong đầu nàng bây giờ chỉ có GIẾT, GIẾT, GIẾT và GIẾT!

Pháo hôi n+ nhìn từng người tường người ngã xuống trong vũng máu bỗng hô lên: "Nhanh! Dùng cấm thuật cùng giết chết nàng ta!"

Thể là cả đám pháo hôi cùng nhau tế ra lực lượng cường đại của mình cùng nhau hợp lại đánh mạnh vào Hàn Phượng Nguyệt.

Ngay tức khắc, Hàn Phượng Nguyệt cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình đau đến mức nóng rát không thôi, chẳng khác gì đang bị thiêu sống, đau đớn không thể tả tả. Một cỗ tanh ngọt trào lên trong cổ họng: "Phốc xích!" khiến nàng phun ra mấy ngụm máu tươi sắc mặt trắng bệch.

Đây.. là thực lực của kẻ đứng trên. Chưa bao giờ Hàn Phượng Nguyệt lại khao khát nàng có thực lực cường đại như lúc này.

Nhưng Hàn Phượng Nguyệt không cam tâm!

Hàn Phượng Nguyệt nàng không cam tâm chết ở chỗ này, ngay tại đây!

Ít nhất.. trước khi báo được thù cho Dạ, nàng TUYỆT KHÔNG THỂ CHẾT dễ dàng như vậy!

"Hận!" Một giọng nói non nớt dường như được truyền tới từ xa xôi, lại dường như được phát ra từ sâu trong linh hồn của Hàn Phượng Nguyệt đột ngột vang lên.

Hận? Đương nhiên là hận! Nàng làm sao có thể không hận thể cho được chứ?

"Ta có thể giúp người đối phó với những kẻ này, điều kiện đổi lại người cần phải kiếm thức ăn cho ta!"

Hàn Phượng Nguyệt ngẩn ra. Nàng lúc này không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra vô thức đáp: "Chỉ cần ngươi giúp ta, điều kiện gì cũng được!"

Từ trong người Hàn Phượng Nguyệt bay ra một viên cầu màu vàng kim hay nói rõ hơn là một hỏa cầu màu vàng kim.

Đám pháo hôi ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt, hiển nhiên không biết tình huống hiện tại là đang xảy ra chuyện gì? Nếu bọn họ đoán không nhầm thì nó chính là Hỏa Linh!

Ngay trong một giây mà bọn họ ngẩn người, viên cầu kia đã nhanh chóng bao vây lấy bọn họ, vây bọ họ giữa không trung, hơn nữa còn có dấu hiệu thu nhỏ lại. Sức nóng của nó vô cùng kinh khủng dường như muốn đốt bọn họ thành tro bụi hơn nữa đáng sợ hơn là nó muốn nuốt lấy linh hồn bọn họ.

"..."

Đau đớn từ việc bị đốt cháy từ từ khiến đám pháo hôi lão giả hét lên thảm thiết, khuôn mặt bọn họ tái nhợt không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt lăn xuống.

"Thứ này là cái quỷ gì?"

Đám người Hàn Triết hoàn toàn phát ngốc, ngây dại há hốc mồm mà nhìn đám pháo hôi lão giả một giây trước còn cười đến đáng khinh một giây sau thì hoảng loạn gào thét trong hỏa cầu ở giữa không trung.