"Thái tử điện hạ?"
Thượng Quan Phi và Thượng Quan Ngọc nhíu mày đi tới chắn phía trước người Thượng Quan Ngư Nhi. Cả hai người đếu có chung một suy nghĩ giống nhau. Thái tử không phải bị Hàn Phượng Nguyệt làm cho mất mặt nên bây giờ liền đánh chủ ý lên nữ nhi/ muội muội nhà hắn chứ? Nhưng rõ ràng là nàng không ưa thích gì hắn vậy mà nhìn hắn vẫn tươi cười như vậy? Không biết đầu óc bị choáng váng hay làm sao?
Đáng thương Hiên Viên Lãnh, hắn đâu biết hành động của Thượng Quan Ngư Nhi là ghét bỏ, hắn cứ nghĩ là nàng thích hắn chứ? Hắn cũng chẳng biết suy nghĩ của phụ tử cuồng nữ nhi/ muội muội hai người Thượng Quan Phi và Thượng Quan Ngọc, nếu hắn biết được thì không thể tưởng tượng được khuôn mặt đang tươi cười như gió xuân kia sẽ thúi đến mức độ nào?
"Thượng Quan tướng quân?" Hiên Viên Lãnh nhíu mày nghi hoặc nhìn đôi phụ tử đang chắn trước mặt: "Thượng Quan tiểu thư! Có thể cùng ta đi dạo một chút không?"
Đi dạo? Thượng Quan Ngư Nhi ngẩn người. Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc. Không phải vừa bị Lang đá sao? Tại sao bây giờ lại cong có tâm trạng để đi dạo? Hơn nữa tại sao lại có liên quan đến nàng rồi?
Trong đầu Thượng Quan Ngư Nhi không ngừng đặt ra câu hỏi. Không biết tên này bị bệnh thần kinh gì?
Lại nhìn Hiên Viên Lãnh tươi cười như gió xuân kia khiến nàng có chút lo lắng. Nàng nhìn hai người đang chắn trước người mình khiến nàng có chút cảm động. Nàng cũng biết mình không có bản lĩnh lớn như Lang, nếu đắc tội với Hiên Viên Lãnh sợ rằng Thượng Quan phủ sẽ gà chó không yên mất nhưng với tính cách của nàng chỉ sợ không kiềm chế được mà đập cho hắn một trận mất. Nếu đây là kiếp trước nàng chỉ có một mình tự do hành động thích làm gì thì làm thì bây giờ nàng đã có người thân, nàng không muốn liên lụy bọn họ.
Cố nặn ra một nụ cười nàng nghi hoặc nhìn Hiên Viên Lãnh giọng nàng không nóng không lạnh: "Thái tử điện hạ thân phận cao quý ta không có phúc phận ấy. Hơn nữa bệnh cũ của ta lại tái phát không tiện đi." Như để kết hợp với lời đang nói nàng ôm ngực khuôn mặt tái nhợt.
"Ngư Nhi! Con/ muội sao vậy?" Thượng Quan Phi và Thượng Quan Ngọc thấy nữ nhi/ muội muội hai tay ôm ngực sắc mặt thì tái nhợt khiến hai người đàn ông gấp đến độ xoay vòng như kiến trên chảo lửa. Không phải nàng đã khỏi bệnh rồi sao? Sao tự nhiên bây giờ lại tái phát?
Thượng Quan Ngư Nhi như biết suy nghĩ trong lòng liền kín đáo cho hai người một nụ cười ý bảo "ta không sao bệnh đã khỏi hoàn toàn, chỉ là đang giả vờ" khiến hai người một giây sửng sốt sau đó như vỡ lẽ ra. Tiếp đó nàng càng khoa trương hơn, hai tay không ngừng ôm ngực, sắc mặt từ tái nhợt dần dần trở nên trắng bệch không còn tí nào huyết sắc.
Trong mắt tất cả mọi người Thượng Quan Ngư Nhi chính là phát bệnh nhưng nàng thân là một y sư đối với việc giả bệnh này vô cùng đơn giản. Không ai có thể nhìn ra được nàng đang giả bệnh trừ người kia.
Hiên Viên Lãnh tiếc nuối nhìn Thượng Quan Ngư Nhi, lúc đầu hắn cũng có ý muốn lập nàng làm trắc phi ngang bằng với Vương Ngọc Bích vì dù gì tài năng của nàng vô cùng xuất sắc chỉ thua kém Hàn Phượng Nguyệt một tí xíu, hơn nữa nàng ta si mê hắn và điều quan trọng chính là trong tay Thượng Quan Phi đang nắm binh quyền nếu cưới nàng ta thì hắn vô cùng có lợi. Nhưng bây giờ thấy bộ dạng như sắp chết của nàng ta khiến hắn suy nghĩ lại, hắn hận không thể ngay lập tức cách xa chỗ này nhưng ngại hắn là Thái tử cao cao tại thượng trước mặt mọi người mà bỏ đi sẽ ảnh hưởng đến thanh danh hắn. Hắn cũng không muốn rước về phủ một ma bệnh ốm yếu chẳng may chết trong phủ của hắn lại càng xui xẻo sao? Cho nên dù không muốn cỡ nào thì hắn vẫn phải giả vờ quan tâm.
"Nhanh! Đưa nàng về!" Thượng Quan Ngọc hô to lên lập tức có kiệu phu đưa kiệu tới sau đó cùng đưa Thượng Quan Ngư Nhi trở về.
"Thái tử điện hạ, cáo từ." Sau khi đưa Thượng Quan Ngư Nhi lên xe ngựa Thượng Quan Phi quay người lại chào Hiên Viên Lãnh.
"Bệnh tình quan trọng hơn. Thượng Quan tướng quân đi đi." Như chỉ có chờ một nhà bọn họ rời đi lúc này Hiên Viên Lãnh mới quay người dẫn đầu về phủ. Sau đó các đại thần cũng lần lượt trở về.
Còn về Thượng Quan Ngư Nhi sau khi được đưa lên xe ngựa bên môi nàng kéo ra một tia tươi cười kín đáo không ai biết nhưng lại bị một người bắt gặp.
"Thú vị!"
"Gia! Có gì thú vị?" Người hầu đi theo sau hắn hỏi. Gia nhà hắn thấy gì thú vị?
"A Bảo. Không có gì. Đi thôi!" Hắn dẫn đầu đi trước bỏ mặc tên người hầu lóc cóc theo sau í ới: "Gia! Chờ A Bảo với."
Người đi phía trước cũng không thèm quay lại, sải chân bước đi một mạch lên xe ngựa trở về.
#######