Hiên Viên Lãnh đứng chờ phía ngoài xe ngựa một lúc lâu sau Hàn Phượng Nguyệt mới vén rèm màn ra nhưng nàng cũng không đi xuống mà ở trên xe nhìn xuống, nàng cao ngạo nhìn xuống Hiên Viên Lãnh nhưng trong đôi mắt nàng không có chiếu đến hình ảnh của hắn. Nàng nhìn hắn tựa như đang nhìn một con kiến, dường như nhìn hắn lâu thêm một chút sẽ khiến nàng mắc bệnh vậy.
"Nể mặt?" Hàn Phượng Nguyệt cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười nhất từ trước tới giờ nàng buồn cười liếc nhìn Hiên Viên Lãnh: "Trên mặt ngươi cũng không có dát vàng dát bạc đâu!"
Mặt hắn còn không có phân lượng gì thì lấy đâu ra để nàng nể mặt, ngay cả hoàng thượng phụ hoàng của hắn nàng còn không để vào mắt hắn là cái gì?
"Thái tử điện hạ, ta với ngươi dường như không quen thuộc đến mức như vậy!" Hàn Phượng Nguyệt đến nhìn cũng lười nhìn bỏ rèm xuống trở lại yên vị trong lòng Hiên Viên Dạ: "Cho nên Thái tử điện hạ gọi ta thân mật như vậy sẽ làm hỏng thanh danh của ta. Hơn nữa ngươi dựa vào đâu mà muốn trở thành người một nhà với ta."
Vô sỉ. Nàng còn có thể vô sỉ hơn không?
Bọn họ gặp qua vô sỉ, nhưng chưa từng gặp qua vô sỉ đến loại trình độ này! Hôm nay gặp nữ nhi Hàn Phủ Hàn đại tiểu thư thật đúng là làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt!
Sắc mặt của Hiên Viên Lãnh xanh mét, từ bé đến lớn chưa có một ai dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt hắn nàng là người đầu tiên, hắn ta tức giận đến mức cả người phát run, hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng xuống: "Hàn Phượng Nguyệt, ngươi đừng quá phận."
"Quá phận?" Hàn Phượng Nguyệt nhíu mày nghi hoặc nhìn Hiên Viên Lãnh: "Ngươi đang nói ta sao?"
"Đúng vậy. Ta để mắt đến ngươi chính là diễm phúc ngươi tu mấy đời mới được. Ngươi xem, ta thân phận cao quý Thái tử Hiên Viên hoàng triều tương lai sẽ là người đứng trên vạn người muốn thân phận có thân phận muốn tiền tài có tiền tài." Hắn huyên thuyên như một kẻ ngốc, nâng chính mình lên cao cho nên không để ý đến sự bất thường xảy ra.
Hiên Viên Dạ khuôn mặt âm trầm đến cực điểm bên trong xe ngựa đang không ngừng tràn ra khí lạnh, bên ngoài xe ngựa nhiệt độ bỗng chốc hạ xuống khiến tất cả mọi người không tự chủ được mà rùng mình.
Ánh mắt nam nhân lãnh khốc từ trên người thiếu nữ tuyệt mỹ nhìn ra phía bên ngoài xe ngựa tuy cánh một lớp rèm nhưng hắn vẫn vững vàng khóa chặt lấy mục tiêu là Hiên Viên Lãnh, mặt không biểu cảm, trong đôi mắt đen thâm thúy xẹt qua một sát ý lạnh lẽo.
Ai nấy mồ hôi lạnh đã tuôn ra ướt đẫm phía sau lưng, cả người không ngừng run rẩy.
Vô tội a. Bọn họ thật vô tội. Đầu năm nay làm người dưng cũng không dễ a. Bọn họ thật sự muốn khóc ánh mắt ai oán hướng tới trên người Hiên Viên Lãnh.
Mà Hiên Viên Lãnh lúc này vẫn chưa phát giác ra bất thường, hắn đang bận hướng Hàn Phượng Nguyệt bên trong xe ngựa tuôn ra những lời lẽ mà đối với hắn đây chính là ơn của hắn.
Trên xe Hàn Phượng Phượng nheo mắt lại nguy hiểm, bỗng chốc nàng cười to, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc: "Vậy bây giờ ta nên cảm kích ngươi vì đã để ý đến ta ư?"
"Đúng vậy! Ngươi xem ngươi đi, chỉ là nữ nhi của một phủ tướng quân không quyền không thế." Nói xong hắn đưa mắt nhìn phía Hàn Triết như đang chờ đợi đối phương cảm kích mình.
"Vậy nàng ta thì phải làm sao? Rồi những hậu cung trong phủ của ngươi nữa, phải làm thế nào?" Nàng chỉ tay tới chỗ Vương Ngọc Bích đang đứng nói.
Hàn Phượng Nguyệt nở nụ cười nhưng nụ cười của nàng thủy chung không đạt tới đáy mắt, ngón tay nàng vươn lên chơi đùa lọn tóc của Hiên Viên Dạ. Phải nói tóc của hắn cũng thật mềm mịn, lúc nào có thời gian nàng phải hỏi hắn có bí quyết gì chăng?
Như hiểu nàng đang nghĩ gì Hiên Viên Dạ ghé sát gần tai nàng hơi thở ấm áp phun trên vành tai, giọng nói từ tính mị hoặc: "Đây là tự nhiên, không có bí quyết."
Hàn Phượng Nguyệt nhìn khuôn mặt đắc ý của hắn hừ lạnh một tiếng xoay mặt đi cho hắn ánh mắt ra lệnh.
Hiên Viên Dạ cười vui vẻ đút nho cho nàng. Tuy thời gian hai người ở bên nhau cũng không phải rất lâu như sự ăn ý của hai người vô cùng chuẩn, chỉ cần một ánh mắt cử chỉ hay đơn giản chỉ cần nhìn một chút liền biết đối phương đang cần gì, nghĩ gì. Sự kết hợp ăn ý đã đến mức tuyệt hảo.
Hắn ngẩn người một chút suy nghĩ: "Nàng ấy là trắc phi, sau này nàng là chính phi trong phủ nàng là lớn nhất rồi, như thế nàng vừa lòng rồi chứ?" Trong lời nói nghe ra được sự cao ngạo như đang bố thí của hắn.
######