Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 13




Ngày hôm sau khi tỉnh lại đã không thấy Hiên Viên Dạ bên cạnh Hàn Phượng Nguyệt có chút mất mát. Nàn biết hắn có việc của hắn nhưng trong lòng cũng có chút khó chịu.

* * *

Ban đêm. Tuyết viện.

"Tiểu thư!" Trong đêm bỗng đột ngột vang lên tiếng nói.

Hàn Phượng Nguyệt lười biếng nằm lên nhuyễn tháp: "Hiện thân!"

"Vâng!" Trước mắt xuất hiện hai hắc y nhân một nam một nữ cung kính: "Người bên Vô Vong Cốc truyền tin tới cốc chủ bảo người về một chuyến." Hai người này chính là lão nhị và lão tam hai trong bốn thuộc hạ của Hàn Phượng Nguyệt.

Hai người kia một trông coi Tuyết Hương Lâu là nhất lão gọi Mặc, một là tứ nương gọi Vũ trông coi Tuyết Y Phường, còn hai người trước mắt Hàn Phượng Nguyệt chính là lão nhị gọi Huyền và Tam nương gọi Minh là sát thủ đứng đầu Vô Vong Cốc.

Vô Vong Cốc là tổ chức sát thủ đứng đầu trong tất cả tổ chức sát thủ, do sư phụ Hàn Phượng Nguyệt là Lăng Ngạo lập nên. Dưới tay Lăng Ngạo chỉ duy nhất có hai đệ tử đắc ý một là đại sư huynh mặt lạnh của nàng Lãnh Phong còn lại đó chính là nàng. Tuy nàng không thể ngưng tụ được nội lực nhưng công phu quyền cước là nhất đẳng.

Kết hợp tinh hoa ngàn năm sau, nàng có đột phá của riêng mình. Kiếp trước tuy công phu quyền cước của nàng rất tốt nhưng khi đó có khoa học công nghệ hiện đại cộng thêm vũ khí nóng lạnh khiến nàng không thể phát huy hết sở trường nhưng ở kiếp này nàng lại càng thêm nỗ lực bù vào khuyết thiếu nội công.

Quỷ môn, trên cái đại lục này người người nghe đến tên tổ chức này liền biến sắc. Không ai biết Quỷ môn ở nơi nào, cũng không người nào biết môn chủ Quỷ môn là ai, mọi người chỉ biết là, ở trong thế giới bóng tối, Quỷ môn chính là Vương giả.

Dụng độc ám sát, không có ai có thể so sánh qua được với Vô Vong Cốc, nhưng Vô Vong Cốc từ trước đến nay cũng không gây chuyện nhiều lắm, vị đại nhân kia của Vô Vong Cốc cũng chỉ là si mê độc vật, chưa bao giờ tham dự việc gì trong giang hồ, cùng những tổ chức khác nước song không phạm nước giếng, coi như là tồn tại lâu nhất trong thế giới bóng tối, tổ chức cấp nguyên lão. Cũng vì vậy lâu dần Vô Vong Cốc dần lụi bại dần dần mọi người quên đi sự tồn tại của Vô Vong Cốc.

Nhưng từ mười năm trở lại đây, Vô Vong Cốc xuất hiện một vị thiếu chủ tự xưng Quỷ Đế làm việc sát phạt tàn nhẫn đã đưa Vô Vong Các xuất hiện một lần nữa trong giang hồ lại càng huy hoàng hơn thời điểm huy hoàng khi xưa.

Mà Quỷ môn, cùng phát triển mười năm trước, chỉ trong thời gian mười năm, liền quét sạch thế giới bóng tối, thâu tóm tất cả tổ chức lớn nhỏ dưới lòng đất trở thành lão Đại trong giang hồ.

Nghe nói Môn chủ Quỷ môn thủ đoạn sắc bén, không ai bằng. Ban đầu thời điểm thâu tóm những tổ chức kia phản kháng, hắn không nói một lời toàn bộ giết hết không cần hỏi. Nhưng hắn cũng là một kẻ có tài sau khi sáng lập ra Quỷ môn, trong khoảng thời gian ngắn đã phát triển Quỷ môn vô cùng mạnh mẽ so với Vô Vong Cốc lại càng mạnh hơn.

Bất quá Quỷ môn cùng Vô Vong Cốc cũng thường xuyên xung đột lợi ích như chỉ trong phạm vi có thể chấp nhân được không đến nỗi ngươi chết ta sống bởi vì hai thế lực đều mạnh một khi đấu sẽ dẫn đến lưỡng bại câu thương hơn nữa hai người đứng sau nắm quyền cũng có chút kiêng dè lẫn nhau, cho nên khi không xung đột quá lớn thì vẫn bình yên vô sự.

Hàn Phượng Nguyệt mỉm cười nhàn nhạt: "Có biết chuyện gì không?"

"Người truyền tin không nói cụ thể! Chỉ bảo cốc chủ muốn người về một chuyến!" Huyền cung kính trả lời.

"Ừ! Các ngươi chuẩn bị ngày mai liền lên đường!" Hàn Phượng Nguyệt day day huyệt thái dương, nghĩ mãi không ra không biết sư phụ gọi nàng về có chuyện gì.

* * *

Hôm sau. Trời vừa sáng.

Một tiếng rống to tức giận vang dội trong Hàn phủ, vang vọng hồi lâu.

"Hàn Phượng Nguyệt, ngươi xú nha đầu này còn dám chạy mà không báo, chờ ngươi trở lại, xem xem lão tử có đánh nát mông ngươi ra không!"

Giọng nói vang vọng truyền hết vào trong tai mọi người trong Hàn phủ, làm cho bọn hạ nhân bị sợ hết hồn, không rõ làm sao Đại tiểu thư lại trêu chọc lão gia rồi? Làm cho lão gia nộ khí xung thiên lớn đến như vậy?

Dường như kể từ khi Đại tiểu thư rời nhà đi trở về lần đầu tiên, cứ cách ba ngày hai bữa lão gia lại bị Đại tiểu thư làm cho tức giận đến giơ chân, bọn họ thật sợ một ngày nào đó lão gia sẽ bị nàng chọc tức cho đến chết mất.

Hàn Triết rất là tức giận, khi ông đang chuẩn bị tới tìm nó đi dạo với phu nhân ai ngờ người không thấy đâu chỉ nhìn thấy một tờ giấy trong phòng thiếu nữ.

Trên giấy nói rõ, nha đầu này rời nhà đi ra ngoài!

Còn thề thốt sẽ về đúng hạn yến hội. Thế mới tức chết ông.

Dĩ nhiên, Hàn Triết cũng chỉ hô lên một chút mà thôi, nếu thật đánh nát mông Hàn Phượng Nguyệt, ông cũng không làm được, nữ nhi bảo bối rớt một sợi tóc, ông cũng sẽ đau lòng nửa ngày trời, chớ nói chi là đánh nàng. Còn có phu nhân, ông mà dám đánh nói không chừng phu nhân còn cho ông ăn không ít khổ a!

Phượng Thanh Vân nhìn phu quân nhà mình sinh khí như tiểu hài tử bỗng nhiên cười khẽ: "Không phải Nguyệt Nhi rất giống ông sao?"

"Đương nhiên. Còn không xem đó là con của ai!" Hàn Triết vênh vênh tự đắc.

Trước cổng lớn Hàn Phủ huynh muội Thượng Quan Ngọc và Thượng Quan Ngư Nhi tới.

"Làm phiền vị tiểu ca vào thông báo với tiểu thư các người có Thượng Quan Ngọc và Thượng Quan Ngư Nhi tới bái phỏng!" Thượng Quan Ngư Nhi ôn hòa hướng người gác cổng Hàn phủ.

Vừa đúng lúc Phúc bá đi ra hiền từ: "Thì ra là Thiếu gia và tiểu thư Thượng Quan gia. Không biết hai vị tìm Đại tiểu thư nhà chúng ta có việc gì?" Phúc bá mang y phục xám, một lão nhân tóc hoa râm, gương mặt phúc hậu.

"Phúc bá!" Người gác cổng cung kính khom người với lão nhân trước mặt.

Thượng Quan Ngư Nhi tiến lên lễ phép chào hỏi Phúc bá: "Phúc bá! Tiểu nữ và ca ca là bằng hữu của Hàn Phượng Nguyệt. Hôm nay tới bái phỏng." Không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Trước mắt thiếu nữ một thân lam y dáng người nhỏ nhắn đáng yêu nhưng khí thế không thua kém Đại tiểu thư: "Hai vị thì ra là bằng hữu của Đại tiểu thư. Nhưng Đại tiểu thư nhà chúng ta sáng sớm đã rời phủ."

"Người có biết Hàn Phượng Nguyệt đi đâu không?"

"Cái đó ta cũng không biết."

"Vậy khi nào Hàn Phượng Nguyệt về nhờ Phúc bá chuyển lời có huynh muội Thượng Quan Ngọc và Thượng Quan Ngư Nhi tới tìm." Thượng Quan Ngư Nhi ủ rũ xoay người rời đi.

Nãy giờ Thượng Quan Ngọc không nói gì chỉ đi theo sau Thượng Quan Ngư Nhi thấy muội muọi ủ rũ tiến lên: "Ngư Nhi hay chúng ta đi chơi nhé!"

"Đi. Chúng ta đi sòng bạc!" Thu lại dáng vẻ ủ rũ Thượng Quan Ngư Nhi hào hứng nói.

Sòng bạc?

Thượng Quan Ngọc hỏi Thượng Quan Ngư Nhi đi sòng bạc làm gì khiến hắn nhận được ánh mắt nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: "Đi sòng bạc đương nhiên là để đánh bạc." Nói xong liền đi thẳng đến sòng bạc lớn nhất.

Thượng Quan Ngọc xấu hổ sờ mũi đi theo sau muội muội nhà mình sợ nàng co chuyện gì về không biết lão gia tử nhà hắn có lột da hắn xuống không.

Nhưng thực tế không như Thượng Quan Ngọc nghĩ. Vừa đến sòng bạc nàng liền khiêu chiến với người giỏi nhất còn ngang nhiên cướp lấy thanh bảo kiếm quý giá của hắn đặt cược khiến hắn tức điên.

Khiến hắn rất kinh ngạc nàng đổ cược thắng không những thắng lớn mà còn khiến chủ nhân sòng bạc vái lạy mời nàng rời đi chỉ sợ sập sòng bạc nhà hắn.

Nhìn lại muội muội đang định mở miệng hỏi sao nàng biết đánh bạc, nàng đang cười vui vẻ thấy ánh mắt Thượng Quan Ngọc quét đến Thượng Quan Ngư Nhi vội vứt trả thanh bảo kiếm còn toàn bộ ngân phiếu nàng thu lại trong lòng nhìn Thượng Quan Ngọc đề phòng.

Thấy vậy Thượng Quan Ngoch dở khóc dở cười lời vừa định hỏi cũng quên luôn.