Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 11




Từ lúc Hàn Phượng Nguyệt bước lên thuyền Hiên Viên Dạ liền vui vẻ, hắn tới trước vì nàng chọn chỗ. Một chỗ yên tĩnh thoải mái trên bàn vừa có điểm tâm tinh xảo trà nước còn có rượu mạnh mà nàng thích.

Khi thấy những tên nam nhân ruồi bọ nhìn chằm chằm Hàn Phượng Nguyệt lập tức quanh thân Hiên Viên Dạ tỏa ra hàn ý khiến những tên công tử kia rối rít hoảng sợ không biết vì sao vị vương gia chiến thần kia mất hứng.

Đám tiểu thư thấy vậy cũng không dám tiến lên gần Hiên Viên Dạ.

Chỉ thấy Hiên Viên Dạ ân cần rót trà uy điểm tâm cho Hàn Phượng Nguyệt, nhìn nàng nửa ngồi nửa nằm rạp trên bàn hưởng thụ sự chu đáo của Hiên Viên Dạ.

Mọi người rối rít bàn luận không ngờ Tam vương gia lạnh lùng tàn nhẫn còn có một mặt thế này khiến nữ tử hâm mộ ghen ghét đến đỏ mắt.

Thái tử Hiên Viên Lãnh chau mày mặt âm trầm bước tới hấp dẫn ánh mắt mọi người, "Nguyệt Nhi!" Hắn không ngờ Hiên Viên Dạ và Hàn Phượng Nguyệt lại nhận biết hơn nữa còn vô cùng quen thuộc. Bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải đạt được nàng đến tay không thể để cho Hiên Viên Dạ có được bằng không thái tử vị này lại muốn đổi chủ.

Hiên Viên Lãnh gọi một tiếng này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt kể cả Hiên Viên Dạ và Hàn Phượng Nguyệt.

Chậm rãi ngước đầu lên ánh mắt lạnh lùng sát khí khởi động: "Thái tử điện hạ! Ta và ngươi cũng không thân thuộc đến mức như vậy!"

Nhìn ra được sự lạnh lùng xa cách của Hàn Phượng Nguyệt Hiên Viên Lãnh cười ôn hòa: "Nguyệt nhi! Chỉ ít ngày nữa nàng sẽ là thái tử phi của ta, nàng nói chúng ta có quen thuộc hay không?"

Hiên Viên Dạ tay khẽ nắm thành quyền sát tâm nổi lên. Đúng. Hắn (Hiên Viên Dạ) muốn giết hắn (Hiên Viên Lãnh). Bầu không khí thạy quỷ dị khiến tất cả mọi người không dám thở mạnh. Một bàn tay nhỏ vươn đến xoa tay hắn trấn an lập tức hắn khôi phục như bình thường.

"Việc này chỉ sợ không đến lượt thái tử quyết định!" Hàn Phượng Nguyệt châm chọc nhìn Hiên Viên Lãnh.

"Ha hả. Ngươi cứ chờ mà trở thành vương phi của ta đi." Dứt lời liền xoay người rời đi.

"Bổn vương xem kẻ nào dám đoạt tiểu vương phi của ta!" Giọng Hiên Viên Dạ lãnh khốc vang lên ôm Hàn Phượng Nguyệt vào lòng.

Hiên Viên Lãnh dừng lại chút xíu cũng không quay người lại phất áo rời đi.

"Dạ! Chàng buông, tất cả mọi người đều nhìn a!"

"Không buông, cả đời cũng không buông!"

Khuôn mặt hồng hồng của Hàn Phượng Nguyệt khiến tâm tình của Hiên Viên Dạ phi thường tốt, liền cười ra tiếng, bộ dáng chói lọi kia, khiến cho các nữ nhân nhìn thấy đều ngây người.

Từ hướng lồng ngực của Hiên Viên Dạ nhìn ra, Hàn Phượng Nguyệt thấy rõ vẻ mặt si mê của đám nữ nhân kia, không vui, trong lòng buồn bực.

"Dạ! Ngươi rất" trêu hoa ghẹo nguyệt "! Điểm ấy, ta đây rất không thích!"

Hàn Phượng Nguyệt trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, thở phì phì, phối hợp với màu đỏ ửng trên khuôn mặt cùng đốm lửa nho nhỏ trong đôi con ngươi, khiến Hiên Viên Dạ không nhịn được mà nhìn đến ngơ ngẩn. Nguyên lai, nàng tức giận lại dễ thương đến vậy! Trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, thở phì phì, phối hợp với màu đỏ ửng trên khuôn mặt cùng đốm lửa nho nhỏ trong đôi con ngươi, khiến Hiên Viên Dạ không nhịn được mà nhìn đến ngơ ngẩn.

Không đợi Hàn Phượng Nguyệt hiểu được, trên trán bỗng ấm áp, vừa nhìn thấy, là Hiên Viên Dạ làm trò trước mặt mọi người, ôn nhu hôn lên cái trán của nàng.

Thình thịch, thình thịch.. Hàn Phượng Nguyệt có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của Hiên Viên Dạ như tiếng vó ngựa vang lên khi trốn chạy, nàng không nhúc nhích, cũng không dám động, chỉ ngây ngốc mở to mắt. Mà biểu hiện của Hàn Phượng Nguyệt, khiến cho Hiên Viên Dạ càng thêm yêu mến. Tuy rằng chỉ được hôn cái trán của nàng, nhưng làn da bóng loáng thơm ngát ngọt ngào kia của nàng khiến cho hắn muốn ngừng mà không được.

Thái tử rời đi. Bầu không khí trên thuyền quỷ dị đến lạ thường.

Bởi vì là lần đầu tiên Hàn Phượng Nguyệt xuất hiện trong đám con em quan lại nên có nhiều người không nhận ra nàng là thiên kim nhà ai.

"Không biết muội muội nên xưng hô thế nào? Sao trước nay ta chưa từng thấy muội?" Một giọng nói ôn nhu từ cô gái có dáng người yểu điệu đi đến.

Nàng ta là đệ nhất mỹ nhân cũng là một trong tứ tài nữ của Hiên Viên Hoàng Triều đi đâu cũng có vô số ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhưng khi Hàn Phượng Nguyệt xuất hiện những ánh mắt vốn thuộc về nàng ta lại hướng về Hàn Phượng Nguyệt.

Đều là nữ nhân, nhưng khi nhận thấy nhan sắc của chính mình so với Hàn Phượng Nguyệt kém xa không bằng nàng ta trong lòng rất không phục.

Nàng ta vốn xinh đẹp như hoa, không ngờ lại bị sắc đẹp của Hàn Phượng Nguyệt làm cho lu mờ. Sự đố kị của nữ nhân tựa như độc xà, không ngừng quấn lấy trái tim của nàng ta.

Miệng thì hỏi nàng nhưng mắt thì lại lúng liếng đưa tình với người của nàng. Muốn chết!

Hừ! Dám mơ tưởng Dạ của ta nhà ngươi ngại mệnh quá dài chăng. Hàn Phượng Nguyệt hừ lạnh tượng vào lòng Hiên Viên Dạ nhìn nữ tử đang thướt tha bước tới: "Không ai dạy cho ngươi trước khi muón hỏi tên của người khác thì nên tự giới thiệu về mình ư?"

Cũng có chút tư sắc nhưng xinh đẹp thì sao chứ? Hừ! Nàng còn xinh đẹp hơn! Chán ghét liếc nàng ta một chút rồi quay người lại tay để bên hông bất chợt bấm mạnh một cái rồi nhìn Hiên Viên Dạ cười ngọt ngào: "Ta khát!"

Hiên Viên Dạ ăn đau hít hít lỗ mũi vừa bất đắc đĩ vừa buồn cười, con mèo nhỏ móng vuốt hạ thủ thực đau, sủng nịch vuốt vuốt mấy sợi tóc trên mặt Hàn Phượng Nguyệt rồi tự tay rót cho nàng chén trà đưa lên tận miệng nàng. Mà Hàn Phượng Nguyệt cũng vô cùng tự nhiên khẽ mở miệng để Hiên Viên Dạ uy nàng uống. Hai người thân mật tự nhiên không coi ai ra gì, như nơi đây là hoa viên nhà mình.

Thấy cảnh này mọi người đồng loạt cúi đầu xấu hổ. Phong tục Hiên Viên Hoàng Triều tuy không cổ hủ như những triều đại Trung Hoa cổ nữ tử không được xuất đầu lộ diện trước mắt người khác nhưng hành động thân mật này cũng khiến xấu hổ tuy vậy hình ảnh rơi vào hai người này không chút không có giáo dưỡng mà có ý vị khác cũng có chút xuất trần.

Nữ tử thấy hành động và lời nói của Hàn Phượng Nguyệt khiến nàng ta lúng túng ho khan một tiếng: "Ha ha, thật ngại quá, là ta đã sơ ý." Ngừng một lúc nàng ta cười khẽ: "Ta tên Tiêu Tĩnh là đại tiểu thư lễ bộ thượng thư!"

"Thì ra là đệ nhất mỹ nhân, cũng là tứ tài nữ kinh thành!" Đệ nhất mỹ nhân thì đã sao? Dám có ý đồ với Dạ thì chờ đẹp mặt.

Tiêu Tĩnh ngượng ngùng đắc ý: "Chỉ là danh hiệu người đặt cho mà thôi!" Nhìn sang bên cạnh Tiêu Tĩnh tiếp tục giới thiệu: "Vị này là tiểu thư duy nhất phủ Thượng thư Vương Nhược Mai!" Tiếp đó lần lượt mọi người giới thiệu lẫn nhau.

Trong đó Hàn Phượng Nguyệt để ý thấy mấy người tính tình hào sảng không câu nệ đáng để kết giao.

Nâng chén rượu cạn sạch: "Hàn Phượng Nguyệt!"

Họ Hàn kinh thành chỉ có Hàn tướng quân phủ kia. Nghe nói phủ tướng quân kia có một tiểu thư từ nhỏ chưa từng có ai gặp. Lại nhìn lại, cũng có mấy phần giống Hàn Tướng quân.

Về việc vị Hàn tướng quân kia không một lần vào triều thì mọi người đều biết chút ít từ trưởng bối, trưởng bối còn dặn bọn họ không nên chọc người phủ tướng quân này nếu không không ai cứu được. Vị kia cũng rất nổi danh bao che khuyết điểm.