Cuối cùng con cá cũng nghĩ ra cách. Đóng băng con nhóc này lại trước đã, sau đó đi tìm Nhiên Tuyết, còn gì khác thì từ từ tính sau.
Thế là nó đóng băng nàng lại, rồi vội vàng hóa thành một tiểu nam hài chạy ra khỏi linh tuyền.
Bên trong lớp băng dày kia, Minh Nguyệt đang vùng vẫy trong kí ức. Dần dần, ý thức của nàng chìm dần dần xuống...
Mái tóc bạch kim bỗng dưng dài thêm ra bay tán loạn, đôi mắt màu bạc bỗng dưng mở ra, sáng rực lên.
Một ngọn lửa màu trắng thần bí bao phủ cơ thể của Minh Nguyệt, sau đó bức tường băng kia bị phá tan. Vừa lúc đó Nhiên Tuyết và Long Ngư cũng đã vào trong linh tuyền. Nhìn thấy tình cảnh bên trong, Nhiên Tuyết xám mặt quay sang Long Ngư.
- Long Ngư! Ngươi đã làm gì nàng ta?
- Ta...ta cho nàng ta đến lấy nước thôi...Không hiểu sao nàng ta lại biến thành như vậy...
Nhìn chăm chú vào Minh Nguyệt, Nhiên Tuyết phát hiện ra điểm kì lạ. Lửa màu trắng? Hỏa Thần? Con nhóc này...rốt cuộc là gì chứ?
- Hỏa...hỏa thần...
Long Ngư sợ tới nỗi mặt trắng bệch. Băng và Hỏa, hai thuộc tính xung khắc, Hỏa áp chế Băng. Phen này thì chết chắc rồi!
Làm sao đây...làm sao đây...
Đột nhiên hiện tượng kì lạ xảy ra ngay trước mắt hai người.
Hơi nước của linh tuyền biến thành một dòng chảy đi vào cơ thể của Minh Nguyệt rồi biến mất. Nhiên Tuyết và Long Ngư vô cùng kinh ngạc.
Một khắc sau, Minh Nguyệt nhắm mắt lại, cơ thể vốn đang lơ lửng trên không trung từ từ hạ xuống. Mái tóc bạch kim vẫn dài bất thường, nhưng ngọn lửa màu trắng kia đã biến mất không còn tăm hơi.
Nhiên Tuyết thử tiến lên thăm dò tu vi của con nhóc này xem có gì biến đổi không. Kết quả làm Nhiên Tuyết hoảng sợ tột độ.
Trúc Cơ kỳ?
Con nhóc này...mới vậy mà đã đạt Trúc Cơ?
Người bình thường muốn tu luyện thần tốc như thế, dù có là thiên tài cũng mất ít nhất 12 năm tu luyệ qua 12 tầng Luyện Khí, rồi còn vài năm luyện quá đỉnh phong, chờ vượt lôi kiếp mới đạt Trúc Cơ.
Vậy mà...con nhóc này không cần lôi kiếp cúng tới Trúc Cơ ư?
Không, Nhiên Tuyết đã lầm. Chỉ có khí tức của Minh Nguyệt là Trúc Cơ, lôi kiếp vẫn phải vượt. Ngoài trời mây đen phủ kín, sấm chớp đùng đùng.
Nghe được những âm thanh này Nhiên Tuyết liền nhận ra lôi kiếp. Nàng ta đứng dậy phủi tay, quay người bỏ đi.
- Ngươi...Nhiên Tuyết, chúng ta cứ thế mà bỏ đi hay sao?
- Thế ngươi còn muốn thế nào? Đây là lôi kiếp của nàng ta, là thứ mà nàng ta phải chịu. Chúng ta là nguời ngoài, không thể giúp đỡ.
Nhiên Tuyết điềm nhiên trả lời, đôi mắt bỗng lóe lên trong chớp mắt. Hẳn là nàng ta đã có quyết định rồi.