Vương Phi Là Tiểu Ác Ma

Chương 1




Hoàng cung Đông Quốc...

An Bình Cung, là tẩm cung của An Quý Phi.

- Aaaaaa...

Tiếng hét của quý phi vang khắp cung. Một đám phi tần ăn mặc lòe loẹt, bôi son trát phấn đang xầm xì to nhỏ đằng trước cửa cùng mấy vị quan lại, còn có một nam tử mặc hoàng bào, chắc là hoàng thượng.

- Oa...oa...oa...

Tiếng trẻ con khóc vang lên, bà đỡ hô lớn:

- Sinh rồi, sinh rồi! Chúc mừng hoàng thượng, quý phi, là một tiểu công chúa...

Ngay lập tức, tiếng cung nữ hét lên. Hoàng thượng cùng các phi tần, quan lại vội vàng xông vào, thấy bà đỡ đang nằm dưới đất. Thị vệ tiến lên xem thử, quay sang bẩm báo:

- Bẩm hoàng thượng, bà ta chết rồi.

Hoàng thượng liền hỏi những cung nữ:

- Nói!Đã xảy ra chuyện gì?

Những cung nữ run rẩy trả lời:

- Bẩm...bẩm hoàng thượng, nô tì...nô tì chỉ thấy...bà ta nhìn vào công chúa...xong...xong liền ngã xuống như vậy a...

Một vị phi tần tò mò đến gần tiểu công chúa, sau đó nhìn vào mắt nàng. Lập tức nàng hét lên một tiếng "Aaaaaaaa" rồi ngã xuống. Mọi người trợn tròn mắt, khẽ liếc về phía nàng. Mắt bạc? Mặt hoàng thượng tối sầm lại.

Một cung nữ quỳ xuống, bẩm báo:

- Hoàng...hoàng thượng...An quý phi...An quý phi...An quý phi bị băng huyết, hiện giờ cần gặp hoàng thượng...Thỉnh hoàng thượng nhanh chút...

Hoàng thượng không nói, phất tay áo rời đi.Trước khi đi còn hạ chỉ:

- An quý phi, sinh non mà chết. Hạ độc mù tiểu nghiệt chủng này, phế tứ chi, quăng vào Ma động cho ta.

Lời nói không ấm không lạnh từ từ truyền tới, tựa hồ hai việc này chẳng mảy may liên quan đến hắn. Mọi người có chút thương hại tiểu hài tử đoản mệnh kia. Nương mất sớm, phụ thân ruồng bỏ, lại còn độc mù hai mắt, phế đi tứ chi, còn cả đem vào Ma động chứ. Ai mà chẳng biết Ma động là nơi ma thú cư ngụ, vào đó không bị nó ăn thịt, cũng là người tàn phế.Tuy đôi mắt của nàng có hại, nhưng không phải hoàng thượng đã hạ lệnh độc mù rồi sao? Cũng không phải người ta nói hổ dữ không ăn thịt con sao?Họ biết, hoàng thượng đã máu lạnh vô tình, nhưng không ngờ lại vô tình tới mức này.

Sau khi an bài xong, hai thị vệ được an bài mang nàng đi. Họ bế nàng cẩn thận đặt nàng ở cửa động.

- Tiểu công chúa, bọn ta thực xin lỗi. Bọn ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, đừng hận bọn ta.

Dường như nghe được, tiểu hài tử trong khăn oa oa khóc lên, hai thị vệ tuy có chút không nỡ, nhưng vẫn dứt áo ra đi.

Tiếng khóc của nàng vang lên trong Ma động, kinh động tới Ma thú.