Dạ đói!
Hai mắt nàng sáng rực nhìn hắn.
Dạ Thiên mỉm cười, bế nàng ngồi ra bàn ăn.
- Mau ăn đi.
Vân Hy vui vẻ cầm đũa lên nhưng rồi lại chần chừ.
Nàng ngước mắt nhìn hắn để chắc chắn rằng bản thân có thể ăn những món sơn hào hải vị óng ả trước mắt.
- Không sao.
Bổn vương đã nói là bao ăn ngươi mà.
- Thật không? Sư phụ sẽ không bán con đi chứ?
- Ta không có hứng thú nuôi heo để bán.
Nghe thậy vậy nàng cũng chẳng thèm bận tâm đến hàm ý của câu nói mà chỉ biết là mình được ăn nên vui vẻ đánh chén những món trước mặt.
Hắn cũng cầm đũa từ tốn ăn từng món trên bàn.
Lâu lâu lại gắp cho nàng miếng thức ăn dù hắn ăn được một miếng thì nàng cũng phải ăn được ba, bốn miếng.
Tuấn Điềm như thường lệ lặng lẽ đứng bên cạnh hai người.
Nhìn đứa trẻ ăn như hổ đói trước mặt liền lắc đầu thở dài.
Vương gia là bắt nhầm ma đói về rồi.
Ăn uống xong xuôi thì cũng là lúc Vân Hy căng da bụng trùng da mắt.
Thề với đất trời là từ lúc sinh ra tới giờ nàng chưa bao giờ được no bụng như thế này cả.
Nàng vui vẻ xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, lim dim tận hưởng.
- Sư phụ thật là tốt quá a!!
Thấy nàng như sắp ngủ đến nơi, Dạ Thiên giơ tay véo má nàng cho nàng tỉnh táo lại rồi nói.
- Nào.
Ngươi vẫn còn bẩn lắm.
Mau đi tắm rồi mới được ngủ.
Nàng nghe thấy từ tắm cả người đều nhảy dựng lên.
Lắc đầu tỏ ý không muốn.
- Sao vậy?
- Chỉ là con không muốn thôi...
- Sao lại không muốn? Mau đi tắm không ta cho ngươi ngủ ngoài sân với tiểu cường.
Nhìn khoảng sân tối ngoài cửa sổ, nàng khẽ rùng mình.
Nàng không muốn lại nằm ở sàn đất lạnh lẽo đó nữa.
- Nhưng mà....
- Nhưng sao?
Nàng ậm ừ không biết nói thế nào.
Trước ánh mắt dò hỏi của Dạ Thiên, cả người nàng chỉ run lên cầm cập chứ không biết nói gì.
Người này như vậy là quyết muốn ném nàng ra ngoài sân ngủ rồi.
Mãi một lúc sau mới lí nhí nói với hắn.
- Có...!Có thể cho con tắm một mình không? Không cần nha hoàn ý a...
Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Tưởng nàng yêu cầu cao sang gì chứ việc này không có vấn đề gì cả.
Đợi đến khi nha hoàn dắt Vân Hy đi tắm, Dạ Thiên mới mở lời nói với Tuấn Điềm.
- Phái người điều tra về Vân Hy.
- Rõ!
Tuấn Điềm nhận lệnh.
Nhưng hắn không rời đi vội mà nán lại như có điều muốn nói.
Dạ Thiên cũng để ý ,vừa tao nhã rót chén trà vừa hỏi hắn.
- Có vấn đề gì sao?
- Bên phía Lưu tướng quân đã có thông tin mới thưa vương gia.
- Ừm.
- Binh lính của trấn thành mấy tháng sau khi đi tuần đều đột nhiên mất tích không rõ tung tích.
Trong thành cũng đang xuất hiện một căn bệnh lạ, giờ đã chết quá nửa số dân trong thành.
- Bệnh lạ?
- Vâng.
Hiện tại thì chúng ta vẫn chưa điều tra được rõ nguồn gốc của loại bệnh đó.
Dạ Thiên cau mày, đưa ngón tay dài xoa nhẹ vào huyệt thái dương.
- Được rồi.
Ngày kia sẽ lên đường đến trấn thành phía bắc.
Ngươi mau chóng sai người chuẩn bị đồ.
- Tuân lệnh vương gia.
Tuần Điềm cúi đầu rồi quay lưng rời khỏi căn phòng.
Dạ Thiên đứng dậy rời khỏi phòng.
Mấy nha hoàn thấy vương gia cũng đã dùng bữa xong liền vào phòng dọn dẹp bát đũa cẩn thận, trả lại chiếc bàn nguyên trạng sạch bóng như ban đầu.
Nguyệt Phủ vẫn như vậy.
Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió và tiếng cây đào ngoài sân kêu xào xạc.
Phi Yến thay ca cho nha hoàn hồi nãy, đứng bên ngoài phòng tắm đợi Vân Hy.
Nàng ngước mắt nhìn lên vầng trăng trên dải trời đen thấp thoáng những vì sao.
Trong lòng rối những bời suy nghĩ.
Vân Hy ngồi trong bồn tắm, thoải mái thả lỏng bản thân.
Trước giờ nàng chỉ tắm trong dòng nước lạnh ngắt của ao hồ sống suối trong rừng chứ chưa bao giờ được tắm bằng dòng nước ấm như này.
Nàng vui vẻ nghịch những cách hồng trong bồn, cười khúc khích.
Phi Yến ở bên ngoài nghe thấy tiếng cười cũng mỉm cười.
Nhẹ nhàng nhắc nhở nàng.
- Tiểu thư, mau mau kẻo cảm lạnh.
- Vâng ạ.
Nàng ngoan ngoãn trả lời Phi Yến.
Cẩn thận kì cọ bản thân.
Một lúc sau, nàng mở cửa bước ra ngoài.
Trông nàng lúc này trắng trẻo hơn hẳn, không còn những vết lem của đất cát nữa mà là đôi má trắng hồng phúng phíng.
Phi Yến nắm tay nàng, ân cần hỏi.
- Tiểu thư mặc vừa đồ chứ? Xin lỗi tiểu thư vì tối muộn rồi nên không có cửa hàng nào mở cả.
Tiểu nhân đành mượn đồ của nha hoàn khác cho tiểu thư mặc.
Mong tiểu thư đừng chê trách.
Vân Hy lắc đầu.
Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay Phi Yến.
- Tiểu nữ không phải tiểu thư cao sang đài các gì.
Có bộ đồ đẹp đẽ như vậy mặc là vui vẻ lắm rồi.
Hai người sải bước đi đến phòng ngủ.
Đi đến chỗ cây đào sum suê chi chít những nụ hoa nhỏ ở hành lang thì Vân Hy bỗng dừng lại.
Nàng đưa mắt ngắm nhìn cây hoa đào to lớn đang vươn tay ra ôm lấy mái hiên phủ.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, đáy mắt nàng xao động không ngừng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến nàng không kịp tiếp nhận.
Chợt có cơn gió ngang qua, quấn lấy cây đào làm cành là đung đưa phát ra tiếng vô cùng êm tai.
Mái tóc rối của nàng cũng được cơn gió âu yếm thổi qua.
Trong lòng mang sẵn xúc động, nàng ngẹn ngào nói.
- Tiểu nữ chưa bao giờ nghĩ mình lại có một nơi để gọi là nhà cả.
Phi Yến nhìn gương mặt non nớt của nàng.
Trong lòng cảm xúc bộn bề lộn xộn.
Nàng cũng đã từng như Vân Hy, sống vật vờ bên ngoài con phố không người giúp đỡ.
Cho đến khi nàng gặp người đó.
- Giờ thì con có rồi.
Dạ Thiên đứng phía xa, ánh mắt âu yếm nhìn nàng.
Hắn mỉm cười, cúi người dang tay về phía nàng.
- Chào mừng con về nhà mới.
Trước mắt nàng chợt nhoè đi.
Những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng tuôn ra.
Như một đứa con nít, nàng khóc lóc chạy đến ôm chặt Dạ Thiên, dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn.
- Ch....!Chào...mừng......
Hắn dịu dàng bế nàng lên quay trở về phòng.
Bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng như an ủi.
Phi Yến nhìn theo bóng lưng của họ.
Rồi lại đưa mắt ngước nhìn lên mặt trăng thấp thoáng sau cành cây hoa đào.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy vương gia dịu dàng với ai như vậy cả.
Nàng quay người.
Đôi môi nhỏ khẽ mỉm cười.
Chào mừng về nhà mới.