Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 70






Ư....!Mình...!đang ở đâu?
Vân Hy chậm rãi tỉnh dậy.

Nhưng mọi thứ xung quanh nàng không phải ánh sáng của mặt trời mà là một không gian bốn bề đen kịt.

- Có ai ở đây không?
Không có tiếng đáp trả, chỉ có thanh âm vọng lại của chính nàng.

Đây là đâu?
- Sư phụ!! Nhị ca!!
Vẫn không có ai trả lời nàng.

Vân Hy rơi vào tuyệt vọng, cả người run rẩy nhìn ngó bốn phía.

Bỗng nàng cảm thấy phía dưới có gì đó ươn ướt mát lạnh.

Cúi xuống nhìn thì là một mặt hồ sâu không thấy đáy.

Nàng rợn người, bật dậy muốn chạy thoát khỏi nơi này.

Nó quá đáng sợ.

Nó như một thứ có cảm xúc khiến nàng cảm thấy trống rỗng và buồn bã.

Nó làm cho nàng nghĩ mình đã bị bỏ rơi.

- Sư phụ!!
Nàng không muốn bị như vậy.

Mặt hồ dưới chân không ngừng gợn những con sóng nhỏ, lăn tăn chạy về nơi thật xa.


Nàng cứ chạy mãi, chạy mãi.

Đến khi đôi chân mỏi đến rã rời cũng không nhìn thấy lối thoát.

Sự cô quạnh trong lòng nàng bị bầu không khí ở đây ép lên mức cao nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ oà.

Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.

Không có lấy dù chỉ là một tiếng động nhỏ.

Điều đó càng làm cho nỗi sợ của nàng mạnh mẽ hơn.
Đôi chân nàng cứng nhắc lại, Vân Hy không trụ được mà ngồi thụp xuống.

Vô vọng dùng ánh mắt cầu cứu hướng về khoảng không hư vô.

- Làm ơn....!
*Hãy cứu con với....!
.
.
.
.
" Vân Hy*"
Ai gọi tên nàng vậy? Có phải là sư phụ không?
Nàng mở to đôi mắt ngấn lệ, tìm kiếm bóng dáng cao lớn thân thuộc.

Nhưng rồi ánh mắt đấy lại trùng xuống, chìm vào tuyệt vọng.

Không phải là....!sư phụ...
Không có ai cả....!
" Vân Hy.

Từ nay ta sẽ gọi nàng là Vân Hy."
Khoảng không gian vô tận bỗng bừng sáng.

Trên không trung lúc này như là một màn hình lớn, chiếu lên những khung cảnh ngập tràn màu sắc tươi tắn.

Bóng người thân thuộc với nàng xuất hiện trong khung hình, dịu dàng mỉm cười.

Nụ cười giống như ánh thái dương chiếu rọi hơi ấm khiến nàng bỡ ngỡ.

Là sư phụ.
" *Nàng cứ gọi ta là Dạ Thiên."
" Không sao.

Ta đặt cách cho nàng gọi ta như vậy*."
Đây là kí ức sao? Nhưng là của ai? Tại sao sư phụ lại ở trong đó?
Nàng mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn chăm chú theo dõi màn hình lớn.

" Nàng muốn ăn cái kia sao? Ngoan, về nhà ta làm cho nàng."
" Thấy thế nào? Ta nghề của ta đỉnh lắm đúng không?"
" Bất ngờ chứ? Đây là vườn đào xuân trăm năm không tàn ta đặc biệt chuẩn bị cho nàng.

Nếu nàng thích mỗi ngày chúng ta đều có thể đến đây chơi."

" Đừng lo.

Bổn đại vương đã quyết định chọn nàng là người mang duyên phận với bổn vương.

Dù cho bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa người đó không là ai khác, vẫn chỉ là nàng.

Một mình nàng mà thôi."
Vân Hy lặng người, trong lòng chồi lên những cảm xúc khác lạ.

Vui có, buồn cũng có, tủi thân cũng có....!và một chút ghen tị.

Chắc là như vậy.

Nàng không thể gọi tên cảm xúc khó hiểu đó của mình.

Không ngờ trước đây sư phụ lại dịu dàng và ân cần đến vậy.

Dạ Thiên trong màn hình đưa cho người con gái một tấm gương nhỏ.

Đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đỡ thấy nó.

Gương mặt mỹ nữ phản chiếu trong tấm gương khiến nàng giật bắn mình.
Tại....!
Tại sao....!
Tại sao gương mặt của nữ nhân ấy sao lại giống hệt nàng!!!????
Màn hình vụt tắt, trả lại khoảng không im lặng không chút gợn sóng.

Nàng vẫn còn bàng hoàng vì hình ảnh ban nãy, cả người kiệt quệ không có tí sức lực nào để mà thốt ra câu bất ngờ cả.

Sao lại có thể như vậy!?
Giữa khoảng không lại bất ngờ xuất hiện một vết rách kì lạ.

Nó từ những đường nét bé xíu rồi ngày một to ra.

Bên trong vết rách nàng nhìn thấy một nam nhân tóc trắng đang ngồi thơ thẩn.

Trên đầu hắn có đôi tai kì lạ, phía dưới còn có chiếc đuôi không ngừng ngoe nguẩy.


Trông hắn ta dường như rất buồn bã.
Vân Hy chưa kịp lên tiếng thì hắn đã phát hiện ra nàng.

Đôi mắt tím khói long lanh bất ngờ mở to.

Hắn vội vươn tay ra muốn chạm đến nhưng vết rách đã nhanh chóng thu lại.

Chỉ còn nghe thấy tiếng gọi vọng từ bên kia vọng đến.

- Phượng nhi!
Phượng nhi...?
- Vân Hy.
- Vân Hy.

Giọng nói quen thuộc truyền một lần nữa đến tai nàng.

Khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì mọi thứ xung quanh đã lần lượt đổ sập xuống.

- Vân Hy.

Dạ Thiên lo lắng nhìn nàng, bàn tay lớn cầm khăn bông nhẹ nhàng thấm những giọt mồ hôi đang không ngừng chảy xuống.

Trong lòng hắn lúc này cồn cào như lửa đốt, sợ nàng vạn nhất lại xảy ra chuyện gì thì hắn không sống nổi mất.

May mắn nàng đã thoát khỏi được ảo mộng, mệt mỏi mở đôi mắt tròn xoe.

Mỉm cười với hắn.

- Hì....!chào sư phụ...!