Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 65






Ư....
Nhị Long khẽ rên rỉ, từ từ thức dậy khỏi cơn mê man.

Đầu cậu choáng váng như có thứ gì đó đập mạnh vào sau gáy, đau đến mức khó thở.

Nằm bên cạnh cậu là Tam Long vẫn còn bất tỉnh.

Trên người chi chít những vết thương còn mới.
- Tam đệ...
Cậu mơ màng, cố nhớ lại những việc đã xảy ra.

Phải rồi.

Lúc đó bốn người bọn họ đang chơi bên bờ suối, rồi những người lạ mặt kia đột nhiên xuất hiện tóm lấy Vân Hy.
Vân Hy!
Nhị Long vội vã tìm kiếm bóng dáng của Vân Hy thì thấy nàng nằm trên tảng đó cách đó khá xa.

May mắn là nàng không làm sao cả, có điều vẫn còn bất tỉnh giống như Tam Long.
Đại vương.

Lục muội.
Cậu cố gắng liên lạc lại với hai người kia nhưng không hiểu sao đều không có người trả lời.

Lúc đó cậu không nhìn thấy Lục muội đâu cả, không lẽ có chuyện gì xảy ra rồi sao?
Nhị Long vừa cầu nguyện cho muội muội có thể bình an tìm thấy đại vương vừa cẩn thận quan sát khung canh xung quanh.


Nơi đây giống như một hang động trong lòng núi vậy, không khí toàn là mùi ẩm ướt ngai ngái của đám cỏ rêu.

Phía trên còn có một lổ hổng thông lên trời.

Những tia sáng nhạt nhoà từ đó chiếu một đường chéo xuống nềm đất.

Dựa theo góc sáng này cậu đoán rằng giờ đã là buổi chiều rồi.

Không lâu nữa mặt trời sẽ lặn, nếu họ có thể cầm cự được đến lúc đó thì sẽ dễ dàng cho đại vương ứng cứu.
Khi cậu còn đang suy nghĩ thì tiếng bộp bộp vang lên đánh thức cậu.

Nhìn sang liền thấy Vân Hy nháy mắt liên hồi, tay để trên miệng ra hiệu cậu im lặng.

Nhị Long ngoan ngoãn gật đầu, nằm xuống giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hoá ra là nàng ta đã tỉnh từ lâu rồi.
Thấy Nhị Long hiểu ý mình như vậy, nàng cũng cảm thấy an lòng hơn.

Giờ họ không thể chạy trốn.

Nhị Long và Tam Long đều bị thương, thậm chí Tam Long còn chưa tỉnh lại.

Chỉ còn cách đợi thời cơ đến mà thôi.
Nàng rầu rĩ thở dài.


Mới rời xa sư phụ có một xíu thôi mà đã bị người ta bắt đi làm con tin rồi.

Không biết đến bao giờ nàng mới có thể tự lập mà bảo vệ sư phụ được đây.
- Đại nhân nói bao giờ sẽ đến nơi?
Giọng nói trầm khàn của nam nhân từ ngoài vọng vào bên trong hang động khiến Vân Hy giật nảy mình.

Nhắm tịt hai mắt lại.
- Hắn nói trước khi trời tối sẽ đến.

Dặn chúng ta đừng đụng đến đám nhóc này.
- Tiếc thế? Ta còn đang định chơi đùa với chúng nó một chút.
Ôi cha mạ ơi.
Vân Hy thầm khóc lóc trong lòng bằng đủ thứ tiếng.

Sao số nàng có thể nghiệt ngã đến mức này cơ chứ.
.
.
.
Dạ Thiên dựa theo chỉ dẫn của Tuấn Điềm đi tới con suối nơi đám Vân Hy chơi.

Nhưng trước mắt hắn là một nơi hỗn độn đầy vết cào của móng rồng trên nền đất.

Mặt hắn càng lúc càng tối lại, giống như có mây đen mù mịt giăng kín cả gương mặt.
Hắn tức giận một phần vì đám rồng hắn nuôi nấng dạy bảo suốt mấy trăm năm qua lại có thể bị một đám người phàm dễ dàng bắt đi như vậy.

Đa phần còn lại là vì đám người đó chơi bỉ ổi, vậy mà dám động tay động chân với Vân Hy khi hắn không có ở đây.
Trong khi Dạ Thiên còn đang lựa chọn xem lát nữa nên bóp chết bọn thối tha kia kiểu gì đau đớn nhất, từ trong bụi cây bỗng phát ra tiếng sột soạt.

Hắn không suy nghĩ nhiều mà tung một chưởng về phía tiếng động.

Lúc này Lục Long cả người ướt như chuột lột mới hốt hoảng chạy ra.
- Đại vương anh minh nhân hậu hiền từ xin hãy tha cho cái mạng nhỏ này!!! Hu hu hu hu huuuu!!!!!!