" Hhaha, Thiên ca, huynh đừng mong bắt được muội."
" Thiên ca, huynh chơi xấu.
Như vậy là không công bằng rồi."
" Ta không muốn ăn nữa! Huynh xem đi, ta ăn nhiều tới mức thành ra như vầy rồi!"
" Thiên ca."
" Thiên ca."
Dạ Thiên choàng tỉnh dậy.
Đáy mắt có chút hoảng sợ nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự điềm đạm tĩnh lặng hàng ngày.
Hắn đưa mắt nhìn Vân Hy say ngủ bên cạnh.
Nàng đã đỡ hơn rồi, cơ thể cũng không còn nóng rực nữa.
Trên trán vẫn còn đặt chiếc khăn ướt được thấm qua nước mát.
Tam Long đã chuyển chỗ sang ngồi bên cạnh Vân Hy.
Vừa tiện trông chừng cơn bệnh của nàng vừa dễ dàng thay khăn.
Thấy trạng thái của đại vương có vẻ không ổn, nó liền quay sang khuyên hắn.
- Ngài mới ngủ được một chút thôi mà.
Thời gian vẫn còn nhiều, ngài mau ngủ thêm đi.
Tiểu thư thì cứ để thần lo liệu.
Hắn không đáp lời.
Nhẹ nhàng bỏ cái khăn bông trên trán nàng xuống, đặt tay lên kiểm tra.
Cơn sốt cũng đã hạ rồi.
- Ngươi xuống nói với nhà bếp làm hộ ta một bát cháo thịt bằm hầm nước xương rồi mang lên đây.
Nhớ dặn họ đừng cho hành.
- Vâng.
Tam Long nhận lệnh nhanh chóng rời đi.
Có điều trong lòng nó có chút thắc mắc.
Ốm đau như thế này ăn cháo không có hành thì sao khỏi được chứ? Không phải trước giờ đại thân luôn bắt tiểu thư ăn hành để khỏi ốm sao?
Trong lều chỉ còn lại Dạ Thiên và Vân Hy, không khí trở nên tĩnh mịch hơn hẳn.
Hắn bỗng nhớ lại những tiếng nói vang vọng trong giấc mơ của mình, ánh mắt chợt trùng xuống.
Nỗi buồn trong lòng một lần nữa lại dồn dập.
Bàn tay lớn thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng trẻo phúng phính của nàng.
Khẽ vén mấy cọng tóc rối dính bết vào gương mặt do mồ hôi.
Hình ảnh nữ nhân hắn đem lòng yêu mến suốt mấy trăm năm nay một lần nữa lại ùa về.
Những kí ức về kỉ niệm bên nàng ấy khiến trái tim hắn như co thắt lại.
Là do hắn không tốt, không tin tưởng nàng làm cho cả hai vì một phút cãi cọ mà biến thành sinh li tử biệt.
Hắn nhìn gương mặt non nớt của Vân Hy.
Hận bản thân không thể ôm lấy nàng vào lòng.
Nói với nàng hắn nhớ nàng đến nhường nào.
Nói với nàng hắn hối hận ra sao.
- Sư phụ...
Tiếng gọi của Vân Hy kéo hắn khỏi dòng cảm xúc sắp vỡ oà.
Suýt chút nữa là hỏng bét cái hình tượng của hắn rồi.
Dạ Thiên ân cần đỡ nàng dậy, đặt nàng dựa lưng vào lòng hắn.
Nàng dường như rất thoải mái với tư thế này, còn không ngừng rúc vào tìm nơi vững chắc.
- Người buồn sao?
- Không có.
Đuôi mắt của Vân Hy lúc này xuất hiện nỗi buồn ủy khuất trước nay chưa từng có trên mặt nàng.
Nàng vừa mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ buồn không thể gọi tên.
- Con còn mệt sao? Đau chỗ nào hả?
Hắn bất chợt lúng túng không biết làm sao.
Muốn dỗ dành nàng nhưng bản thân lại không thể nghĩ ra một câu an ủi.
- Không.
Con không sao cả.
Nàng quay lại, vòng tay ôm lấy eo Dạ Thiên.
Những giọt lệ nóng hổi lăn dày trên gò má nàng, rơi xuống thấm ướt cả y phục của hắn.
Cả người hắn như hoá đá, một chút cũng không dám di chuyển.
Bàn tay định ôm lấy nàng cũng khựng lại giữa không trung.
Không lẽ nàng ấy đã nhớ ra gì sao?
- Sư phụ....!Thật ra người biết con là ai đúng không?
-.....
- Con sợ lắm.
Con không biết phải làm sao cả.
Con nhìn thấy sư phụ ở trước mắt nhưng bản thân lại không thể làm gì...!Cứ như vậy mà đánh mất người...
- ....
Đoạn kí ức này....
- Huhuhu.....!Sư phụ....!Người đừng bỏ con ở lại có được không...
- Tiểu Vân.
Hắn ôn nhu ôm nàng vào lòng, ấm áp vỗ về.
- Không phải ta vẫn ở đây sao? Ngoan nào.
Không khóc nữa.
Giờ thì kể cho ta nghe con còn nhìn thấy gì khác không?
- Hức...!Có a...
Nàng kìm lại cơn nấc trong lồng ngực.
Cố gắng nhớ lại những gì mình đã trông thấy.
- Con thấy có rất nhiều những cây cột trong suốt mọc thẳng lên trời.
Trước mặt còn có một hồ nước lớn.
Sư phụ đang nằm ở đó....!Không còn hơi thở nữa...
- ....
Là hồ Cẩm Thạch.
Tam Long lặng lẽ đứng phía ngoài.
Lúc này nó đã biến thành hình dáng con người là một cậu bé có mái tóc mang màu xanh của biển cả.
Trên tay cậu còn bưng tô cháo thịt nóng hổi mới được nấu xong.
Lăn tăn không biết bản thân mình nên đứng ngoài này hay là bước vào trong nữa.