Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 31






Dạ Thiên nhẹ nhàng xoa mái tóc rối của nàng.

Ban nãy có lẽ hắn đã làm nàng sợ rồi.

Mấy năm trở lại đây cơn bộc phát không xuất hiện, hắn đã buông lỏng cảnh giác của bản thân.

Không ngờ chỉ vì sự chủ quan đấy mà suýt chút nữa đã tự tay mình làm hại đến nàng.
Nhìn gương mặt đang say ngủ của Vân Hy.Trên má còn lấm tấm mồ hôi nhoè với nước mắt.

Hắn chợt cảm thấy xót xa.

Dịu dàng cúi xuống đặt lên trán nàng một cái hôn nhỏ.
- Là ta có lỗi với nàng.

Không bảo vệ tốt được cho nàng.
Dòng kí ức bị thời gian lãng quên lại chạy lại trong đầu hắn.

Ánh mắt ngắm nhìn nàng trở nên đau lòng chua xót.
Hắn ôm lấy chặt lấy nàng.

Có lẽ lần này bản thân hắn thật sự phải buông bỏ hận thù mấy lâu nay.
Dạ Thiên gượng dậy, cố gắng cẩn thận không làm cho nàng tỉnh giấc.


Từng bước tiến đến bàn trà.
- Ngài quyết định chưa?
Tháu lão sư hạ giọng xuống, thầm nói với hắn.
Dạ Thiên gật đầu.
- Sau khi vụ trấn thành phía lắng xuống, ta sẽ dẫn nàng đến đó.
- Ngài nghĩ thông suốt được như vậy là ta mừng rồi.
Hồng Diệp nhìn đứa bé đang say ngủ trong lòng Dạ Thiên.

Bán tính bán nghi về thân phận của đứa trẻ này.

Bà lão cũng nhìn ra được thắc mắc của Hồng Diệp, khẽ khàng giải thích cho hắn.
- Là người đó.
- Người đó? Thật sự là nàng ta sao?
Thái lão sư gật đầu.

Khẳng định suy nghĩ trong lòng của Hồng Diệp.
Hàn Hạo vội xua tay, không muốn câu chuyện này tiếp tục.

Trùng phủ này rộng lớn như vậy nếu cứ tiếp diễn câu chuyện sợ sẽ có người nghe ngóng được.
- Dừng ở đây là được rồi.

Lưu tướng quân có gửi.

cho bọn ta mật thư về dịch bệnh ở trấn thành.

Các người đã điều tra được gì chưa.
- Chưa có.

Người của phủ ta đi điều tra đều không quay trở về.

Chỉ sợ đây là điềm không tốt lành gì.
- Lần này có lẽ là chuyện lớn rồi.
Người của Trùng phủ đều không phải người bình thường gì.

Dễ dàng bị đánh gục như vậy thì chắc chắc đối thủ là loại đáng gờm.
- Bọn ta sẽ cố gắng thu thập tin tức và hỗ trợ cho ngài.
Dạ Thiên lãnh đạm gật đầu rồi đứng dậy.

Hàn Hạo thấy vậy cũng chuẩn bị rời để rời đi.
- Không còn sớm nữa.


Xin cáo từ Thái lão sư.
- Không có chi.

Ngài lên đường bảo trọng.
- Đa tạ.
Trước khi ba người rời khỏi sảnh chính.

Thái lão sư liền đứng dậy, nói vọng ra ngoài.
- Dạ vương, một lời đã định.

Đừng để chuyện đau buồn một lần nữa lại xảy ra.
Hắn khựng lại, nhưng rồi lại tiếp tục sải bước rời đi.
- Ta sẽ cố gắng.
- Cáo từ.
Thái lão sư nhìn theo bóng lưng cao lớn của hai nam nhân đang từng bước rời khỏi phủ.

Những con bướm nhỏ hồi nãy còn bay quanh Vân Hy cũng đập cánh xuống lùm hoa chìm vào yên tĩnh.

Cho đến khi họ lên xe ngựa rồi biến mất khỏi con đường tấp nập bà mới an tâm ngồi xuống.

Day day sống mũi, khẽ thở dài.
- Số con bé thật sự quá khổ cực rồi.
Đầu thai chuyển kiếp bao nhiêu lần vẫn không thể thoát khỏi thiên ấn.

Kết cục vẫn chỉ là sự đau buồn day dứt dành cho cả nàng vẫn người mà nàng yêu.

Nhưng có lẽ nàng không hề hối hận về quyết định này của mình.

Hồng Diệp khẽ rót ra từ ấm nước trà mới được pha lại.

Lặng lẽ nhâm nhi hương thơm của lá trà tươi mát.
- Người lo lắng đến vậy sao?
- Ừm.

Lần này là còn quá nhỏ.

Ta sợ con bé sẽ không trụ được bao lâu.
- Ngài ấy quyết định đến đó chưa?
- Có lẽ là rồi.

Nếu muốn tai qua nạn khỏi thì chỉ có thể nhờ cậy đến hắn ta thôi.
Hắn đưa mắt nhìn lên ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.

Liền nghĩ đến nhân vật máu mặt không kém gì với Dạ Thiên.
- Hắn ta chắc vẫn còn ở dưới chân núi Thanh Sơn.
Bà lão gật đầu.

Cả hai người đều thầm kết thúc cuộc đối thoại này.

Trong lòng mỗi người đều mang một suy nghĩ riêng khó diễn tả thành lời.