Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 23






Chúng ta đến Lịch trấn rồi.
Xe ngựa nhanh chóng đã chạy đến một khu trấn rộng rãi và đông đúc.

Chạy qua cổng nam tiến thẳng vào trong thị trấn náo nhiệt người qua lại.
Vân Hy ngó đầu ra ngoài cửa sổ của xe ngựa.

Ngoái đầu nhìn cái cổng bằng đá đã sờn cũ vô cùng to lớn họ vừa đi qua.

Nàng tự hỏi tại sao người ta lại có thể xây được tường đá lớn đến như vậy.
- Cẩn thận.

Ngươi đừng có ngó đầu ra ngoài như vậy.

Lỡ xảy ra chuyện gì ta với sư phụ ngươi không phản ứng kịp đâu.
Hàn Hạo dùng tay giữ lấy vạt áo nàng kéo xuống ngăn không cho nàng tiếp tục thò đầu ra nữa.

Nàng phụng phịu, cứng đầu ngó ra ngoài nhìn.
- Vân Hy.
Nghe thấy Dạ Thiên gọi tên mình nàng mới dừng lại, trèo xuống rồi chạy lại ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn.
- Tiểu yêu này.

Hoá ra ngươi chỉ nghe lời mỗi sư phụ người thôi.
Nàng lẽ lưỡi, mỉm cười tinh quái.
Hàn Hạo trước mặt lườm nàng một cái rồi cũng không nói gì thêm.

Con bé này được Dạ Thiên chống lưng dần muốn leo lên đầu người khác ngồi rồi.
Tuấn Điềm cho xe ngựa dừng lại trước cửa một khách điếm.

Khách điếm này chỉ gồm hai tầng, kiểu dáng trông khá cũ kĩ nhưng vẫn sạch sẽ.


Được cái nằm trong góc của thành phố nên vắng vẻ và không quá ồn ào nên rất vừa mắt với Dạ Thiên.

Dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ mật, càng ít người biết hành tung của họ càng tốt.
Hàn Hạo bước xuống xe.

Vươn mình một cái rồi vỗ vào vai Tuấn Điềm.
- Mệt mỏi cho ngươi rồi.

Cố ngủ nghỉ đi nha.
Tuấn Điềm cố gắng kiềm chế để không nhảy vào uýnh Hàn Hạo một trận.

Nếu không phải do tên công tử này mè nheo không chịu đánh xe phụ hắn thì hắn đã không mất sức vì thiếu ngủ như thế này rồi.
Dạ Thiên cũng chẫm rãi bước xuống xe.

Vừa trông thấy hắn xuất hiện thì những nử tử xung quanh đó đã bắt đầu đổ xô ánh mắt về phía mĩ nam lạ mặt này.

Tiếng thì thầm cũng bắt đầu vang lên.
Bản thân Dạ Thiên trước nay đều không quan tâm đến nên như bao lần khác, hắn chẳng thèm mảy may để tâm.

Quay người đỡ Vân Hy xuống.
Hắn đưa tay ra định bế nàng nhưng liền bị nàng từ chối.
- Con tự đi được.

Sư phụ cũng mệt rồi nên không phải bế con đâu.
Hắn xoa đầu nàng, dịu dàng nói.
- Ta không mệt.
- Không.

Sư phụ mệt rồi.
Nàng lắc đầu tự mình nhảy xuống khỏi xe ngựa.


Nhưng lại hụt chân thiếu chút nữa thì ngã đập mặt xuống đất.

May mà Dạ Thiên nhanh tay tóm được áo nàng, nhẹ nhàng giúp nàng đứng vững lại.
- Ta nói rồi mà.

Con phải cẩn thận chứ.
Vân Hy cười chừ.

Bàn tay nhỏ gãi gãi cái đầu ngượng ngùng nói.
- Con xin lỗi.

Hehe.
Hắn không nói gì, chỉ nắm lấy tay nàng rồi dắt vào trong điếm khách.
Tuấn Điềm tặc lưỡi.

Vương gia đúng là phân biệt đối xử.

Trước kia khi hắn bằng tuổi Vân Hy thì chỉ có vương gia đánh hắn ngã chứ có bao giờ đỡ hắn như vậy bao giờ.

Nghĩ vậy rồi hắn ngán ngẩm đánh xe đi.

Cất đồ rồi ngủ nghỉ một giấc, công bằng hay không thì tính sau.
Ba người vừa bước vào khách điểm đã có tiểu nhị nhanh chân chạy đến tiếp đón họ.
- Xin chào.

Không biết ba bị công tử tiểu thư đây muốn thuê mấy phòng ạ.
- Cho hai phòng.
Tiểu nhị đó vừa hỏi vừa ghi nhanh như gió vào một cuốn sổ dày.
- Công tử muốn thuê qua đêm hay chỉ ban ngày thôi ạ?
- Qua đêm.
- Sao huynh lại thuê có ba phòng?
Dạ Thiên không thèm liếc hắn lấy một cái.

Bình thản trả lời.
- Con bé chung phòng với ta để đảm bảo an toàn.
Hàn Hạo cũng chẳng biết nói gì thêm.

Không biết do suy nghĩ của hắn vặn vẹo hay tên vương gia này biến thái nữa.