Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 22






Mặt trời của ngày hôm sau cũng đã nằm trên đỉnh đầu những người dân dưới hạ giới.

Cái nắng dịu nhẹ cuối mùa hạ đi cùng ngọn gió se lạnh khiến không khí dễ chịu hơn hẳn.
Bên cạnh những màu xanh tươi mát của núi rừng thấp thoáng hiện ra chiếc xe ngựa lẻ bóng lọc cọc chạy trên con đường mòn đầy sỏi đá.

Tuấn Điềm ngồi bên ngoài đánh xe, thả lỏng mình tận hưởng không khí trong lành.
Bốn người bọn họ lên đường cũng đã được năm ngày đường rồi.

Vì trấn thành phía bắc giáp với biên giới, rất xa với kinh thành nên ước chừng là sáu bảy ngày đường nếu đi liên tục không nghỉ ngơi mới có thể đến nơi sớm nhất được.

Hắn cũng đã không được ngủ ngon giấc mấy ngày nay rồi.

Thật sự rất mệt mỏi.
- Nếu huynh mệt thì muội có thể đánh xe giúp huynh.
Vân Hy thò đầu ra ngoài tấm mành che.

Vui vẻ nói với hắn.
- Thôi ta xin.

Để muội đánh xe thì vương gia phanh thây ta mất.

Chuyến đi dài khiến hắn và nàng có nhiều cơ hội hơn để tiếp xúc với nhau.

Dù thời gian ngắn ngủi nhưng đã thay đổi cái nhìn của hắn đối với nàng.
- Không sao đâu.

Huynh có thể ngủ một chút để nghỉ ngơi mà.
Hắn cốc đầu nàng, nửa đùa nữa thật nói.
- Cô nương mau mau vào trong không tối nay lại bắc muội lên làm món thịt heo quay đó.
Nàng bĩu môi.

Véo vào tay hắn rồi chạy biến vào bên trong.
- Huynh là con heo thì có!
- Aiya! Nha đầu này!
Nàng vui vẻ chạy vào bên trong.

Quấn lấy Dạ Thiên như mèo con quấn chủ.

Hắn không nói gì mà chỉ mỉm cười rồi xoa đầu nàng.
Hàn Hạo ngồi đối diện nhìn hai người.

Có chút gai mắt với cảnh âu yếm của hai sư đồ nhà này.
- Có phải tiểu yêu nhà ngươi dính sư phụ ngươi quá rồi không? Như thế này thì sư phụ ngươi bị người ta lời ra tiếng vào thì sao?
- Ta cho phép con bé làm như vậy là được.
-…
Nàng mỉm cười tinh nghịch.

Lè lưỡi trêu chọc Hàn Hạo đang ngây ra đó.

Tự nhủ không biết lý do tại sao mình không đi xe riêng mà phải dính đến hai con người này.
Vân Hy rúc vào người Dạ Thiên chán rồi thì lại trèo xuống khỏi người hắn.

Vui vẻ ngồi bệt xuống sàn, tiếp tục đam mê vẽ hươu vẽ vượn chả ra hình thù gì của nàng.
Dạ Thiên vẫn ngồi im lặng hưởng thụ thú vui tao nhã với sách vở của hắn.

Đôi lúc lại đảo mắt trông chừng nàng dù họ chỉ ngồi trong xe không rộng quá 3m vuông.
Bỗng có cơn gió mùa hạ nhẹ luồn qua khe cửa sổ, thổi vào trong xe khiến những tờ giấy trắng đầy những nét vẽ màu mè ngang dọc của nàng bay ra khắp xe.
Nàng hoảng hốt, sợ giấy vẽ của mình bay ra khỏi xe liền vội vã gom lại.


Hàn Hạo ngồi đó thấy nàng tay chân lúng túng thì cũng mỉm cười cúi xuống gom lại giúp nàng.

Hắn nhìn những nét bút đầy màu sắc trên tờ giấy mà khẽ cảm thán.
- Sư phụ ngươi chiều ngươi thật đấy.

Nhanh như vậy mà đã kiếm cho ngươi một bộ sáp màu rồi.
Nhìn số lượng bút trong hộp gỗ bên cạnh nàng, hắn lại bất ngờ hơn.

À thế kia thì không phải là một bộ nữa mà là bốn, năm bộ rồi.
Những thứ này có khi con cái quan lại trong triều hay kể cả các công chúa quận chúa cũng khó có thể mua được.

Vậy mà Dạ Thiên lại mạnh tay mang về cho con bé một hộp đầy như vậy.
Nàng ngước đôi mắt to tròn, thắc mắc hỏi hắn.
- Màu này đắt lắm hay sao ạ? Có phải rất khó kiếm đúng không? Con cũng chưa nhìn thấy nó trước đây bao giờ cả.
Không phải đắt mà là cực kì đắt.

Sáp màu này chỉ được sản xuất ở ngoại quốc xa xôi.

Không những vậy tiền mua về cũng rất cao.

Tiền công vận chuyển và bảo đảm độ mới cứng của bút cũng đã là giá trên trời rồi.
- P...
Hàn Hạo định nói gì đó nhưng lại bị Dạ Thiên chặn miệng.
- Không có đắt.


Trước kia con không nhìn thấy là do đám trẻ đó cất trong nhà thôi.
- Thật vậy sao sư phụ?
Hắn mỉm cười ôn nhu với nàng, khẽ gật đầu.

Thấy vậy nàng cũng không để tâm nữa mà lại cặm cụi với đống sáp màu.
Hàn Hạo cau mày nhìn Dạ Thiên.

Huynh là đang chiều con bé quá mức rồi.
Dạ Thiên phớt lờ đi ánh mắt cau có của Hàn Hạo.

Cúi đầu tiếp tục đọc quyển sách dày cộp trong tay.
Hai sư đồ nhà này....
Trong khi Hàn Hạo đang chán chường không biết nói sao thì Tuấn Điềm từ bên ngoài ngó vào.

Cao giọng nói.
- Vương gia.

Thiếu gia.

Chúng ta đến Lịch trấn rồi.