Dạ Thiên mở cửa bước vào phòng.
Vân Hy lúc này đã khóc tới thiếp đi trong lòng hắn từ bao giờ.
Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn mịn màng của nàng.
Không kiềm được mà đưa bàn tay lớn lên nhẹ nhàng sờ nó.
Nhìn những giọi nước mắt còn chưa khô trên gò má nàng.
Trong lòng Dạ Thiên chợt len lói những xúc cảm khác nhau làm hắn rối bời.
Hắn nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ đó, dùng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng rồi đặt nàng xuống giường.
Cẩn thận đắp chăn.
Ánh trăng lúc này lại vừa vặn chiếu vào cửa sổ nhỏ của căn phòng.
Dừng lại bên chiếc giường Vân Hy đang nằm.
Giống như một thiên sứ nhỏ lặng lẽ chiếu ánh sáng từ đôi cánh của mình canh cho nàng an giấc ngủ.
Thấy cũng không còn sớm nữa.
Hắn tắt ngọn nến bên cạnh giường rồi quay người rời đi.
Cánh cửa gỗ lặng lẽ khép lại.
Bóng lưng cao ráo của hắn cũng rời đi cùng tiếng bước chân ngày càng xa dần.
Căn phòng chìm vào yên lặng, nghe thoáng qua chỉ còn tiếng thở đều của Vân Hy.
.
.
.
Trưa muộn hôm sau Hàn Hạo mới ghé qua phủ.
Hắn đứng ngoài đường nhìn cánh cổng phủ còn đang đóng kín không kìm được mà thắc mắc trong lòng.
Rốt cuộc Dạ Thiên làm gì trong đó mà đến giờ này vẫn kín cổng cao tường như vậy.
Hai người lính canh thấy Hàn công tử đứng bên ngoài nhìn vào phủ, niềm nở tiến lại chào hắn.
- Hàn công tử ghé chơi.
Hàn Hạo nhìn họ, thắc mắc hỏi.
- Vương gia nhà các người làm gì mà mặt trời qua đầu rồi mà cổng phủ vẫn kín như bưng vậy?
Hai tên lính nghe vậy liền cười.
Một trong hai tên cung kính đáp lại Hàn Hạo.
- Dạ.
Vương gia có chỉ.
Nay muốn dạy tiểu thư học nên không muốn người khác làm phiền.
- Làm gì có ai dám làm phiền phủ mấy người đâu chứ.
Hàn Hạo chống tay nhìn hai tên gác cổng.
Chỉ tay về phía sau.
- Ta có hẹn với vương gia.
Đến giao đồ cho hắn.
Họ nhìn ra phía sau.
Thấy phía sau hắn là ba bốn nha hoàn cung kính cúi đầu, tay bê lỉnh kỉnh những hộp đồ sáng bóng.
- Mời công tử vào phủ.
Hàn Hạo sải bước tiến vào Nguyệt phủ.
Mấy người nha hoàn thấy vậy cũng nhanh chóng theo sát hắn vào trong phủ.
Vân Hy buồn tẻ ngồi học trên chiếc bàn nhỏ của mình.
Bàn tay nhỏ đang đưa từng nét bút sao cho giống với nguyên mẫu trong sách.
Nàng đưa mắt nhìn đống sách trên bàn một cách chán chường.
Như vậy thì đến bao giờ nàng mới chép xong nổi.
Dạ Thiên dựa người vào vách phòng, tay cầm quyển sách lặng lẽ ngồi đọc nó.
Chốc chốc liếc sang nhìn thái độ học của nàng rồi húng hắng ho thúc giục nàng mau mau làm bài.
Thấy sư phụ ra ám hiệu nàng liền giật mình thon thót.
Cắm đầu cắm cổ nhanh tốc độ viết.
Chỉ sợ không nghe lời thì bữa tối nay nàng sẽ chẳng còn cái gì để cho vào bụng nữa.
Hàn Hạo đứng ngoài sân, khoanh tay nhìn hai người.
Trưa là cái giờ người ta ngủ nghỉ mà hai con người quái dị này lại vật nhau ra học hành thế này.
Chẳng qua bổn công tử ban sáng có việc cũng không thần kinh đến nỗi trưa nắng nôi vác xác sang Nguyệt Phủ đưa đồ.
- Hàn công tử!
Trong khi hắn đang đứng như trời trồng ngoài sân thì Vân Hy đã nhìn thấy hắn.
Nàng mỉm cười, đứng dậy vẫy tay chào hắn.
Hàn Hạo mỉm cười.
Vẫy tay chào lại nàng rồi tiến vào trong phòng.
- Oa, Hàn công tử đi đâu mà mang nhiều đồ vậy?
Nàng ngước mắt nhìn những hộp đồ trên tay nha hoàn.
Không khỏi trầm trồ.
Chỉ nhìn mỗi cái hộp bên ngoài thôi nàng cũng thấy đáng giá rồi.
Hắn ngồi xuống cạnh nàng, phì cười nói.
- Sang Nguyệt Phủ đưa đồ cho sư phụ ngươi chứ sao.
Nào, mang đặt xuống đây.