Vương Phi Hắc Đạo, Tuyệt Đối Không Dễ Chọc!

Chương 49: Sum họp




Giờ Mão(5h-7h sáng)

Mùa đông gần đến không khí xung quanh vương phủ dần lạnh lên,mọi chuyện đã nhanh chóng ổn định,vì Tiêu Duật Hành là thái tử hoàng thất phạm tội mưu phản bị lưu đầy đến hải đảo mãi mãi không được đặt chân vào đất liền,nếu như có quy phạm liền giết không tha,sở dĩ hoàng đế làm vậy cũng vì khi xưa hắn nợ phụ thân của Tiêu Duật Hành một mạng,hắn cưu mang đưa Tiêu Duật Hành lên làm thái tử để bù đắp sai sót khi xưa,thật không ngờ thái tử lại mưu phản,hắn xem Tiêu Duật Hành như con ruột một lòng yêu thương,vậy mà trong thâm tâm của Tiêu Duật Hành chuyển thương thành thù hận cuối cùng lại thành ra như thế.

Về việc Tiêu Nam Hiên bị trúng độc cũng được bảo toàn,một khi lộ ra tứ quốc sẽ thừa nước đục thả câu,vốn dĩ cho rằng Tiêu Duật Hành là người tạo độc,không ngờ y chỉ là con mồi bị lợi dụng,Tuyệt Tình Thủy cái tên nghe thật độc,nó như biến con người trở nên vô tình không có nhân tính,Tiêu Nam Hiên thân thể bất phàm rất nhanh đã phục hồi nhưng độc trong người y càng ngày càng phát tán mạnh,mà mỗi khi phát tán gương mặt trở nên rất đáng sợ,xung quanh như có hàng ngàn sâu độc bò loạn trên người y,mỗi lần phát tán đều khiến y như chết đi sống lại,nó trải qua mấy canh giờ,mỗi lần phát tán đều là đêm trăng tròn,tóc y màu đen sẽ chuyển thành màu bạc giống như con quỷ lên cơn khát máu tìm kiếm thức ăn.

Ngục lao phủ Tiêu Dao.

Nàng trong tay cầm chiếc quạt ngọc thạch chậm rãi quạt,phía trước mặt một thân người mình đầy máu me,đầu tóc rũ rượi trông thật kinh tởm,Hạ Băng Liên trên môi nụ cười mỉa,con ngươi lạnh nhạt nhếch lên đầy hài lòng "Tiếp tục tạt nước"

"Vương phi,nếu như tiếp tục thuộc hạ sợ rằng hắn không trụ nổi"

Người nhận lệnh thân rùng mình một cái,vương phi của hắn đích thân tới nơi này lại chế tạo ra một thùng nước muối,người kia ngất đi liền dùng nước muối tạt lên,nước muối ngấm vào da thịt đau đớn khôn xiết mà vương phi lại muốn tiếp tục không cho cái người kia một 1 giây để nghỉ ngơi,quả thật tàn bạo.

"Làm sao?Ngươi không làm được?"

"Không phải ạ,thuộc hạ sẽ làm"

Rào....AAAAAAAAAA

Tiếng la thất thanh lại chói tai khiến nàng có chút không vui vẻ,đợi hắn tỉnh táo vừa nhìn thấy nàng liền kinh hô sợ hãi,nữ nhân này thật độc ác,tựa như nàng không phải con người mà là ác quỷ.

"Hạ Băng Liên ngươi...ngươi thật độc ác...là ta xem thường ngươi"

"Hạ Băng Liên?Tướng quân...à không không,bây giờ ông đâu còn là tướng quân,ta mang họ của kẻ giết phụ mẫu ta cũng là một điều nhục nhã,ông nói ta độc ác vậy tại sao 15 năm trước ông lại hại chết mẫu thân ta"

"Hừ!ả đáng chết,có trách thì trách mẫu thân ngươi không yên phận mà đi đánh cắp kim thạch tuyệt mật của Tà Giáo bọn ta,ha ha,ngươi đừng tưởng Tiêu Duật Hành là đại vương Tà Giáo,Tà Giáo thật sự vẫn còn tồn tại,đại vương sẽ đến lấy mạng các ngươi"

"Thứ ông nói chính là cái này?"

Trong tay nàng là kim thạch,Hạ Vũ Minh vứ nhìn thấy ánh mắt liền trở nên khẩn trương "Ngươi mau đưa nó cho ta"

"Kim thạch này xem ra có một bí mật,hơn nữa nó là ấn kí của Bắc Chu,ông bảo ta đưa là ta sẽ đưa sao?"

"Cho dù ta không lấy sẽ có người tới lấy,ngươi dù là ai cũng không thoát khỏi"

Ánh mắt nàng nhếch lên đầy ý cười,nàng đứng dậy từng bước tiến tới  "Ta rất mong chờ từng người từng người chết trong tay ta,còn bây giờ ông phải trả giá cho những gì mà ông đã làm"

Xoay người giơ tay ra hiệu,nàng dần dần rời khỏi ngục lao,vừa bước ra đã thấy bóng dáng gầy gò,gương mặt tiều tụy khiến cho nàng phải đau xót.

"Nhị ca~"

"Liên Liên muội...muội,ông ấy...phụ thân như thế nào?"

"Cho dù huynh có nói gì thì câu trả lời của ta vẫn như cũ,ông ấy giết phụ mẫu của muội,chính ông ấy phải trả giá"

"Ta biết,ta biết muội sẽ nói như thế nhưng mà...ông ấy là phụ thân của ta,ông ấy là phụ thân của muội..."

"Huynh nhầm rồi!!!,ông ấy chính là kẻ thù giết phụ mẫu của ta"

"Liên Liên muội..."

"Đủ rồi!!!bây giờ muội không muốn nhắc đến,huynh trở về tướng phủ đi,hoàng thượng không truy cứu đến cho nên huynh sẽ làm tướng quân kế tiếp,trở về phủ đợi đi"

Nàng lướt đi nhanh liền bị Hạ Vũ Nham nắm chặt tay "Ta không cần,thứ ta cần chính là muội muội ngây thơ hồn nhiên của ta chứ không phải là Hạ Băng Liên bây giờ,muội thay đổi quá rồi,nhị ca rất đau lòng"

"Nếu huynh vẫn còn xem ta là tam muội thì hãy mau buông ta ra,ta bây giờ không còn là Hạ Băng Liên một người ngốc nghếch luôn bị ức hiếp như trước kia nữa rồi,thứ thay đổi chính là thời gian"

Hạ Vũ Nham hai tay nới lỏng buông lơi,trên gương mặt là một nét bi thương,tại sao tam muội của hắn lại trở thành như thế này,nếu như là trước kia nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Hạ Vũ Nham xoay lưng tự chế giễu mình,đời này hắn sống vì một người đến cuối cùng vẫn là chia xa,nàng từ bao giờ xa cách với hắn như thế,xa đến nỗi hắn chạy mãi không tới được.

Nhìn theo bóng dáng bi thương,Hạ Băng Liên thân người không động đậy,cách tốt nhất để bảo vệ an toàn cho nhị ca của nàng là phải tránh xa nàng,cho dù khiến Hạ Vũ Nham tổn thương đến căm phẫn nàng vẫn sẽ chấp nhận.

Nàng không hoài niệm nữa,quá khứ đã qua rồi nàng không muốn nhớ lại nữa,hoàng huynh của nàng vẫn đang đợi nàng,chỉ một cái nhấc chân thân người nàng liền biến mất di tới đình viện,vừa thấy nàng như thấy được vàng,bốn con mắt lại chạm vào nhau bắn ra tia lửa xẹt xẹt,không phải nói cũng biết Tiêu Nam Hiên và Khương Lạc Tước đang chí chóe nhau,y nhanh tay nhanh chân lon ton chạy đến như cún con mừng chủ,điều này khiến Khương Lạc Tước tự suy nghĩ tự bung cười.

"Ha ha Tiêu Nam Hiên ngươi không biết rằng bây giờ ngươi trông thật giống chó"

"Ca,huynh không được bắt nạt chàng ấy"

Hạ Băng Liên lia ánh mắt sát khí đến khiến người làm hoàng huynh như hắn tim vỡ làm đôi,vỡ đến nỗi có thể nghe thấy tiếng.

"Lêu lêu,ai kêu ngươi bảo ta như thế,ngươi mới giống chó"

"Cả chàng cũng không được bắt nạt huynh ấy"

Nàng ngồi xuống lại phán một câu,lần này tim vỡ càng mãnh liệt.

"Mạc Mạc muội nên theo ta về Bắc Chu,ở với hắn sớm muộn gì cũng bị hắn lây bệnh điên"

"Ngươi nói ai điên,ngươi mới điên,Liên Liên là người của ta,nàng ấy muốn đi  đâu phải có ta cùng đi"

"ABC....@#£€$&"

Cứ thế hai người đấu khẩu qua lại không để nàng yên tĩnh một chút,trên trán của nàng hắc tuyến đen như mực tạo thành một cục bự,lập tức nện tay xuống chiếc bàn đá khiến nó lung lay rồi....rắc...rắc....ôi hên quá vẫn chưa bị vỡ...trong thâm tâm của Mạc Song đứng kế bên nói lên thành lời~~

"Các người đủ chưa,các người là đứa trẻ lên ba sao"

Vừa nhắc đến đứa trẻ liền từ đằng xa một đứa bé thân hình mũm mĩm tươi cười chạy đến ôm chầm lấy nàng,cái đầu dụi dụi hai mắt rưng rưng khiến nàng rung động,đôi môi phát ra hai tiếng "Mẫu thân"

"Liệt nhi,ây da con béo lên rồi"

"Hu hu mẫu thân,Liệt nhi rất nhớ người"

"Hèm!vậy Liệt nhi không nhớ phụ thân sao"

Tiêu Viên Liệt cười híp mắt nhanh nhẹn đáp: "Có ạ,Liệt nhi nhớ cả mẫu thân và phụ thân"

Cả 3 người cười nói quên rằng Khương Lạc Tước vẫn còn đứng đó,cả người hắn đơ toàn tập,cái gì mà phụ thân mẫu thân,muội muội của hắn có hài tử bao giờ,nhìn đến Tiêu Nam Hiên,Khương Lạc Tước bỗng tức giận lao đến y "Tiêu Nam Hiên ngươi...tên đê tiện,Mạc Mạc của ta vẫn còn nhỏ ngươi dám làm ra cái chuyện bại hoại này,đứa nhỏ này tầm 5 6 tưổi,không lẽ ngươi....ngươi dám làm những chuyện tồi tệ với Mạc Mạc của ta"

"Ngươi có bệnh à,Liệt nhi là con nuôi của chúng ta"

Tiêu Nam Hiên hất Khương Lạc Tước ra,y trừng mắt chỉnh sửa y phục,cái tên Khương Lạc Tước này lại suy nghĩ bậy bạ.

"Ca,huynh có thể bớt quậy hay không,Liệt nhi bị huynh dọa phát khóc rồi này"

"A...ta không biết,tiểu Liệt Liệt ta là ca ca của mẫu thân ngươi,là cựu cựu* của con"

Thấy hắn cuối người Tiêu Viên Liệt sợ hãi nép vào sau Hạ Băng Liên,đứa trẻ này thật đáng yêu.

"Liệt nhi đừng sợ,đây là cựu cựu của con"

Nàng trấn an vuốt đầu Tiêu Viên Liệt,tiểu hài tử đứng thẳng người chậm rãi lộ diện mang theo gương mặt tươi cười lễ phép chào hỏi "Liệt nhi thỉnh an cựu cựu"

"A~ thật là đứa trẻ ngoan"

"Hì hì"

Tiêu Viên Liệt cười để lộ hai núm đồng tiền,tiểu hài tử mấy tháng qua đều ở trong đình viện chăm chỉ học tập rèn luyện,nàng trên môi tạo ra đường cong,Tiêu Viên Liệt như một liều thuốc gây cười vậy,không biết đã bao lâu rồi bọn họ mới được sum họp như vậy,mà hoàng huynh của nàng cũng thật dễ dàng với trẻ con,xem ra nàng phải nhanh chóng tìm cho hắn một vị hoàng hậu sớm sinh cho nàng một đứa cháu mới được.

________________________

cựu cựu*: cậu