“Các ngươi không phải đối thủ của ta, dù có khổ luyện thêm hai mươi năm nữa cũng chưa chắc có thể thắng được ta.” Nam tử trung niên lạnh nhạt mở miệng.
Mặc dù biết rõ lời hắn nói đều là sự thật, nhưng hai người Phong, Vân còn chưa cam tâm. Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi lại có chút do dự không thể quyết định.
“Dù các ngươi có gọi người Thần tộc ra, cũng không phải là đối thủ của ta. Phụ mẫu các ngươi liên thủ gọi nhân tài Thần tộc tới có thể gây vài vết thương với ta đó.” Nam tử trung niên liếc mắt đã nhìn ra tâm tư hai cái tên tiểu gia hỏa này, lạnh nhạt mở miệng lần nữa.
“Ngươi... Gạt người!” Vân có hơi thiếu kiên nhẫn, nam tử trung niên kia chính là đang nói về phụ mẫu mà bản thân vẫn luôn luôn lấy làm tự hào, trong lòng của hắn, tồn tại của phụ mẫu giống như Thần.
Phụ mẫu liên thủ cho gọi người Thần tộc ra, nhất định có thể đánh chết nam tử trung niên trước mặt.
“Vân, hắn thực sự nói thật, bởi vì hắn là... Thú Hoàng!” Phong đã dừng tay, mà khi hắn buông tay, Vân cũng ngừng lại ngay sau đó.
“Hắn là... Thú Hoàng?” Tay của Vân run rẩy chỉ vào Thú Hoàng trước mặt, trước nam tử trung niên mặt này là Thú Hoàng? Đó là Thú Hoàng trên vạn người sao? Đó là Thú Hoàng vô địch thiên hạ sao?
Vân cảm thấy hình như đầu óc mình có hơi không đủ dùng.
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Vân, Phong lại khẳng định gật đầu một cái với hắn lần nữa.
Mà khi hắn gật đầu, tiếng nói trẻ con của Tử Lan truyền đến, “Thú Hoàng là cái gì? Có ích lợi gì?”
Một câu nói của Tử Lan khiến hai người Phong, Vân cùng hít vào một hơi, người dám nói thế với Thú Hoàng chắc cũng chỉ có một mình Tử Lan đúng không?
“Bây giờ ta muốn mang Tử Lan đi, các ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ?” Nam tử trung niên lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào Tử Lan.
Không có chút cưng chiều nào, nhưng cũng không có sự căm hận, có thì chỉ là nhìn chăm chú bình thản đến mức tận cùng.
Chuyên chú như vậy...
“Không được, tuyệt đối không thể!” Phong còn chưa kịp mở miệng, Vân đã vượt lên trước trả lời.
Bọn họ đã đồng ý với Chu Tử Mặc, tuyệt đối sẽ bảo vệ Tử Lan cẩn thận, làm sao có thể giao Tử Lan cho nam nhân trước mặt này, tuy nam nhân này là Thú Hoàng.
Nhưng là chuyện bọn họ đã đồng ý, dù là thần cũng không thể thay đổi.
Huống chi bọn họ còn chưa sử dụng chiêu mạnh nhất đó, cho dù thật sự đánh không lại Thú Hoàng trước mặt, cũng có thể kéo dài thời gian.
Dù có dùng tính mạng đi trì hoãn cũng sẽ không tiếc nuối.
Thế nhưng lần này... Rõ ràng Phong muốn lựa chọn con đường khác với Vân.
“Chúng ta không có tư cách ngăn trở.” Phong nhìn lên Thú Hoàng trước mặt, khẽ trầm tư một lát rồi trả lời Vân.
“Có ý tứ gì?” Vẻ mặt Vân khiếp sợ nhìn Phong, chẳng lẽ Phong đã trở nên hèn hạ?
“Tử Lan là cháu gái ngoại của hắn, so với Chu Tử Mặc, hắn có tư cách mang Tử Lan đi hơn.” Phong biết mình đang kiếm cớ, nhưng nếu như không kiếm cớ, thì hôm nay chính là ngày hắn và Vân chết.
Mà không phải hắn sợ chết, nhưng cái chết như vậy không đáng giá, thật sự đúng là không cam lòng!
“Phong, ngươi...” Vân khiếp sợ nhìn Phong, không hiểu tại sao hắn lại nói như thế, chẳng lẽ người thân hoàn toàn không biết nhô ra từ chỗ nào này thật sự còn quan trọng hơn Chu Tử Mặc?
“Nếu như các ngươi không còn lời nào để nói, vậy ta lập tức mang Tử Lan đi.” Thú Hoàng đi từng bước một đến Tử Lan.
Dị quang trong mắt Vân lóe lên, khi lần đầu tiên hắn quyết định không để ý tới sắp xếp của Phong mà xông ra, Phong đã hung hăng đánh một kích về phía cổ của hắn, nhất thời hắn ngã xuống đất.
Nhìn chỗ Vân đang nằm, Phong nhẹ nhàng than thở một hơi.
Hắn và Vân là song sinh, sao hắn lại có thể không biết suy nghĩ trong nội tâm tên này, nhưng hiện tại bọn họ chỉ có thể ra quyết định này.
“Ta không muốn đi theo ngươi, ta phải chờ Chu Tử Mặc!” Tử Lan nhìn nam nhân càng đi càng gần mình, cảm thấy hô hấp của mình đột nhiên trở nên dồn dập, nàng biết mình không phải là đối thủ của nam tử trung niên này, nhưng nàng phải tâm cam tình nguyện rời đi theo nam nhân này, nàng thật sự không làm được!
Nàng không thể nào trơ mắt nhìn mình bị mang đi, không làm chút phản kháng nào.
Cho nên khi nam nhân này đến gần Tử Lan từng bước một, tiểu nhân nhân đột nhiên trở nên nóng nảy, trong ánh mắt trong suốt kia, hai tia sáng màu đỏ liên tục hiện lên.
Nhìn tình trạng quái dị như thế, Thú Hoàng dừng tại chỗ, xem tiểu nhân nhi kia sẽ làm ra hành động như thế nào.
“Ta không muốn đi theo ngươi, tuyệt đối... Không!” Tử Lan đột nhiên hơi híp cặp mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nam nhân trung niên trước mặt, tay nhè nhẹ nâng lên. Trong mắt hai tia sáng một hồng một lam bắt đầu hội tụ ở trong tay của nàng.
Mà người của nàng cũng bắt đầu trở nên linh động, bộ dáng thần thánh này khiến Thú Hoàng đột nhiên nhớ đến một nữ nhân, Tử Lan tiên tử...
Truyền thuyết kể rằng, ở trên bầu trời mờ ảo mênh mông này, có tam tiên và tam hoàng, trong đó một hoàng một tiên vì trong lòng nảy sinh tình yêu, cho nên gặp đại nạn của trời đất bị giáng chức hạ phàm trần, trải qua ngàn vạn nỗi khổ luân hồi.
Mà tiên tử bị giáng chức hạ phàm trần, được đặt tên là Tử Lan. Có lời đồn rằng Tử Lan tiên tử một tay nắm hỏa hoạn đầy trời, một tay nắm sông lớn vô tận, lật tay là hỏa úp tay là thủy, có được pháp lực vô tận.
Mà bây giờ, ở trong mắt Thú Hoàng, một ít hai ánh sáng đỏ là xanh không phải là lửa và nước sao?
Chẳng lẽ Tử Lan... Chính là Tử Lan tiên tử?
Nghĩ tới đây, cặp mắt Thú Hoàng không khỏi trở nên mơ màng, hắn vạn lần không ngờ có kết quả như thế, nếu quả thật là như vậy, tai họa lớn ngàn năm vốn không tính là cái gì.
Chỉ cần Tử Lan tiên tử đứng ở bên cạnh bọn họ, dù Thần tộc trở lại, cũng không dậy nổi bao nhiêu gió lớn!
“Tử Lan, đi theo ta, ông ngoại sẽ cho con toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới.” Cho dù Thú Hoàng chỉ suy đoán, thế nhưng cái suy đoán này đáng giá để hắn làm như vậy.
Dù chỉ có một phần trăm tỷ lệ nói rõ Tử Lan chính là Tử Lan tiên tử, cũng tốt hơn không có một chút xác suất đối mặt Thần tộc.
“Đồ tốt nhất trên thế giới chính là Chu Tử Mặc, ta muốn sống bên cạnh Chu Tử Mặc, sẽ không đi với ông!” Tử Lan tức giận nhìn chằm chằm Thú Hoàng, nét mặt hung ác không chỉ không làm cho Thú Hoàng tức giận, ngược lại còn khiến Thú Hoàng nở nụ cười.
Tiểu tử này đã có mấy phần ý tứ như vậy, nhưng cuối cùng nàng vẫn phải rời đi với hắn bây giờ thôi, vì nàng là hi vọng duy nhất của cả thế giới.
“Con có thể không đi theo ta.” Thú Hoàng đột nhiên mở miệng, khiến lòng Tử Lan vốn đang tức giận và khẩn trương nhất thời thư giãn, “Ông... Có thể để cho ta đi theo Chu Tử Mặc?” Người nho nhỏ ngây thơ hỏi.
“Dĩ nhiên, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một yêu cầu nho nhỏ.” Nam tử trung niên từ từ đi đến Tử Lan, nụ cười vui thích trên mặt khiến Tử Lan từ từ tỉnh táo lại.
“Chỉ cần ông để cho ta đi theo Chu Tử Mặc, đừng bảo là một yêu cầu, dù có mười ta cũng đồng ý...”
“Đùng...” Lúc Tử Lan thư giãn nói, Thú Hoàng nhanh chóng dùng tia sét giống hệt tốc độ đánh nàng bất tỉnh, sau đó bế nàng vào trong ngực mang đi, trên đường không dừng lại chút nào, để Phong ở bên cạnh nhìn mà nắm chặt đôi tay.
Đây chính là thực lực, hắn không có thực lực đó, cho nên đã không bảo vệ được công chúa trân quý nhất.
“Nói cho Chu Tử Mặc, nếu như hắn thật tâm thích Tử Lan, thì đi tới núi Thú Hoàng, ta có thể cho hắn một cơ hội.” Thú Hoàng nhẹ nhàng lạnh nhạt nói, nói xong những lời này cũng không nhìn về phía sau trực tiếp mang Tử Lan đi.
Nếu như Tử Lan thật sự là Tử Lan tiên tử, sau khi giúp hắn giải quyết xong cái tai họa lớn ngàn năm kia đi, hắn có thể để cho Tử Lan và Chu Tử Mặc ở chung một chỗ. Nhưng điều kiện tiên quyết là Chu Tử Mặc phải đồng ý giúp hắn thuyết phục Tử Lan đối phó Thần tộc chết tiệt kia!
Nếu không thì dù Tử Lan thích Chu Tử Mặc đi nữa, hắn cũng sẽ nghĩ hết biện pháp tẩy trí nhớ Tử Lan đi.
......
Khi Chu Tử Mặc trở lại vương phủ thì đã khuya, theo thói quen đi về phía phòng của hắn và Tử Lan, lúc đang đi vào cửa phòng lại không nhìn thấy Tử Lan, ngược lại nhìn thấy hai người Phong, Vân.
Nhất thời, trong lòng Chu Tử Mặc có một dự cảm xấu.
“Tử Lan ở đâu?” Vào giờ khắc này vẻ mặt Chu Tử Mặc đột nhiên trở nên hung dữ, giống như một con sói bị thương.
“Thú Hoàng đến.” Lúc này Vân nghiêng đầu, không có ý định mở miệng, Phong đành phải tự mình trả lời.
“Hắn mang Tử Lan đi?” Hung dữ trên khuôn mặt Chu Tử Mặc được thu lại chút xít, cuối cùng hóa thành bình thản.
Sau khi Phong gật đầu, Chu Tử Mặc trực tiếp xoay người.
“Ngươi đi đâu?” Nhìn Chu Tử Mặc xoay người rời đi, Phong khẩn trương hỏi.
“Núi Thú Hoàng!” Chu Tử Mặc kiên định nói ra ba chữ này.
“Nam nhân kia nói, hắn có thể cho ngươi một cơ hội, để cho ngươi cưới Tử Lan, cho nên... Không nên vọng động.” Phong đang khẩn trương nói ở Chu Tử Mặc sau lưng, rất sợ Chu Tử Mặc sát thương núi Thú Hoàng.
“Hắn thật sự nói như vậy sao?” Chu Tử Mặc quay đầu lần nữa, nhìn Phong gật đầu, thở ra một hơi thật dài, “Vậy ta cũng cho hắn một cơ hội!” Sau khi nói xong, bóng dáng của Chu Tử Mặc từ từ biến mất tại chỗ.
Không phải do tốc độ của hắn quá nhanh, Phong không thể thấy rõ; cũng không phải là do hắn vận động cái thuật pháp gì, mà là... Thân thể của hắn thật sự biến mất!
Phong không dám tin che miệng mình, từ khi hắn hiểu chuyện tới nay cũng biết thuật pháp thần kỳ này, nhưng lại chưa bao giờ thành công thi triển được, bởi vì... Đây là thuật pháp của nhân tài Thần tộc.
Mà Chu Tử Mặc mới vừa sử dụng!
Chu Tử Mặc tuyệt đối không phải là người Thần tộc gọi đến, cho nên...
Nghĩ đến ba chữ trong truyền thuyết kia, Phong cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn.
Tộc của bọn họ tồn tại chính là vì thần thủ hộ, mà một khi Thần tộc ra đời, sẽ vì sứ mạng mà đi hủy diệt Thú Tộc, Ngư tộc, Mộc tộc! Ở trong truyền thuyết, ba chủng tộc này vốn không nên xuất hiện ở trên thế giới này.
Mà chỉ có khi Thần tộc diệt vong ba chủng tộc này, Hoàng của bọn họ mới có thể trở lại bầu trời.
Nói cách khác, cuối cùng Chu Tử Mặc... Phải hủy diệt Tử Lan mới có thể trở lại bầu trời, trở thành thần hoàng cao cao tại thượng!
......
Lần đầu tiên vận dụng thuật pháp thần tộc, Chu Tử Mặc cảm thấy quen thuộc rồi lại xa lạ như vậy, hắn biết, hắn đã không còn là Chu Tử Mặc, càng không phải là Thần Hoàng của kiếp trước kia.
Mà không quản hắn là cái khỉ gió gì, hắn biết mình cần Tử Lan, yêu Tử Lan!
......
Núi Thú Hoàng!
Những cây đại thụ ngàn năm bình thường khó gặp, ở chỗ này lại giống như rau cải trắng nhà nông trồng, khắp nơi đều có. Trong núi rừng rậm rập, cất dấu đủ loại dã thú hung tàn.
Nơi này là thiên đường của dã thú, là núi Thú Hoàng mà loài người không dám đặt chân!
Chu Tử Mặc ngẩng đầu, ngước nhìn dãy núi hùng vĩ này, hắn có thể cảm nhận được, Tử Lan của hắn ở trong dãy núi này.
Đi từng bước từng bước, giống như một con dã thú hung tàn, Chu Tử Mặc nện bước chân kiên định bước đi lên núi Thú Hoàng này. Những dã thú bình thường hung tàn kia cảm nhận được sát khí tản mát ra trên người Chu Tử Mặc, cũng lặng lẽ núp ở trong núi rừng không dám hiện thân.
Dã thú ở núi Thú hoàng này cũng gần như không có thông linh, nhưng giác quan bén nhạy hơn, cho nên mới có thể cảm nhận được sát khí kinh khủng trên người Chu Tử Mặc.
......
Ngay khi lệ khí trên người Chu Tử Mặc tán phát ra, Thú Hoàng vốn đang bế quan đột nhiên mở hai mắt ra, tự lẩm bẩm, “Tới thật mau.” Sau đó giống như không có gì xảy ra cả, nhắm hai mắt lại lần nữa, đối với hắn mà nói, Chu Tử Mặc chỉ là một tiểu nhân vật. Nếu như không phải do Tử Lan, cả đời này hắn ta cũng sẽ không gặp được hắn.
......
Trong hoa viên với thực vật xinh đẹp, ba con động vật vây quanh một nữ oa đang phát cáu, nữ oa không ra khỏi hoa cỏ bốn phía trở nên dơ dáy bẩn thỉu, thậm chí còn đang đánh mắng ba con tiểu sủng vật trước mặt.
Nhưng ba con tiểu sủng vật lại chịu nhịn vết thương nữ oa mang đến, không có một con kêu loạn.
“Oa oa oa...” Rốt cuộc, nữ oa mệt mỏi, phù phù một tiếng ngồi trên đất, bắt đầu khóc lớn lên.
“Meo meo ô... Meo meo...” ( Thú Ngữ: Tiểu chủ nhân thật đáng thương, nàng thật sự thích Chu Tử Mặc.)
“Cạc cạc cạc...” ( Thú Ngữ: Ngươi thì biết cái gì, lão chủ nhân làm như vậy là vì nàng, nam nhân nhân loại kia có gì tốt! Lão chủ nhân sẽ tìm nam nhân tốt hơn cho nàng.)
“Hừ hừ... Hừ hừ...” ( Thú Ngữ: Lão vịt, lần này ta đứng ở cùng một chiến tuyến với con mèo đần kia, ngươi là một con vịt thì không đáng lại chúng ta!)
Ba con vật bắt đầu nội chiến, trong đó Tiểu Miêu và Tiểu Trư vì sinh sống ở chung một chỗ với Chu Tử Mặc mấy năm, cho nên cũng thấy rõ tình yêu ở giữa Chu Tử Mặc và Tử Lan.
Theo chúng, Chu Tử Mặc đáng giá để tiểu chủ nhân Tử Lan yêu.
Mà con vịt trắng bự nào đó cũng không tán thành.
Một nhân loại tầm thường, dù có ưu tú đi nữa thì có thể ưu tú đến mức nào đây?
Vịt ca nó mới không tin nhân loại kia lại thật sự có thể vượt qua những nhân tài uy tín mà thế lực lâu năm bồi dưỡng ra được!
“Cạc cạc cạc...” ( Thú Ngữ: Hai tên ngu xuẩn, có tin vịt ca mổ chết các ngươi hay không?)
“Meo meo ô... Meo meo ô...” ( Thú Ngữ: Một ngừoi chúng ta không đánh lại ngươi, nhưng hai thì tuyệt đối có thể đánh khiến cho vịt cha cũng không thể nhận ra ngươi!)
“Hừ...” ( Thú Ngữ: Trước kia là ta khinh thường hợp tác với con mèo ngu xuẩn kia, chẳng qua nếu như ngươi dám khi dễ chúng ta, chúng ta không ngại liên kết thành một nhóm.)
Vịt trắng bự nhìn lên hai động vật nhỏ uy hiếp nó trước mặt, nhe răng nhếch miệng không biết nói cái gì đó.
Hai con tiểu sủng vật này bình thường trừ nịnh bợ nó, chính là không ngừng a dua theo nó, chỗ nào sẽ giống như hôm nay, như ăn cùng loại hỏa dược.