Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 63: Vốn không có chuyện đó!




”Không có gì đáng nói, tránh ra, ta muốn đi giải quyết chuyện của ta!” Lời nói cực kì cứng rắn, ngay cả Tử Lan Thanh cũng cảm thấy hình như lời nói của mình lúc này có một chút vô lực.

Giải quyết chuyện của nàng? Được rồi, nàng thừa nhận trong chuyện này, Chu Tử Mặc là thành phần khá quan trọng.

“Tử Lan, chúng ta đi cùng nhau.” Nếu cô gái nhỏ này ngại mở miệng, Chu Tử Mặc cũng không muốn miễn cưỡng, vì hậu quả miễn cưỡng sẽ chỉ làm cô gái nhỏ này càng muốn tránh né.

“Cùng nhau?” Tử Lan Thanh cau mày, sau đó khi nghĩ rõ khóe miệng bắt đầu không nhịn được vểnh lên, “Ừ, cùng nhau.” Đưa tay nho nhỏ của mình ra, Tử Lan Thanh nhìn Chu Tử Mặc, bắt đầu không kìm được mà mỉm cười.

Bọn họ là phải cùng nhau.

Dắt đôi tay nho nhỏ này, mỉm cười khóe miệng Chu Tử Mặc cũng chưa từng dừng lại.

Tiểu Tam nhìn hai người nhỏ bé dắt tay nhau ngọt ngào đi về phía cửa trước mặt này, khóe miệng nhanh chóng co quắp, có đúng hai người này mới vừa gây gổ ở đây không? di enn.d.anleq~úyđôn Đúng không?

Sao vừa ầm ầm ĩ ĩ đã hạnh phúc nắm tay nhỏ bé rồi hả?

Nhưng mà lúc này cũng không phải là lúc hắn rối rắm những vấn đề này, bởi vì các chủ tử phải lập tức vào cung, mà người đánh xe chính là hắn.

. . .

Đi tới trước cửa hoàng cung, Chu Tử Mặc đi xuống xe ngựa trước, sau đó đưa hai cánh tay nhỏ của mình ra, vì vậy một bóng người nho nhỏ nhảy vào trong ngực của hắn.

Thị vệ giữ cửa còn chưa thấy rõ Tiểu Nhân Nhân trong ngực Chu Tử Mặc là ai, Chu Tử Mặc đã ôm Tử Lan trong ngực đi vào này cửa cung.

Hoàng thượng gọi Chu Tử Mặc đến vì công chúa út nước Ninh Lan, tự nhiên sẽ không sắp xếp chuyện này ở trên triều đình, vì vậy trong ngự hoa viên phồn hoa rực rỡ, hoàng thượng và một nhóm người nữa đang chờ Chu Tử Mặc đến.

Mà hiển nhiên Chu Tử Mặc không để cho hoàng thượng thất vọng, thời gian một ly trà đã đi tới nơi này, nhưng mà. . . Trong ngực hắn có ôm một tiểu nữ oa. . .

Chu Lam Thiên khẽ cau mày, hắn thật sự không ngờ Chu Tử Mặc lại dám ôm Tử Lan đến. Nhìn vẻ mặt bi phẫn này của Công chúa út nước Ninh Lan, Chu Lam Thiên biết chuyện đã lớn rồi!

“Ha ha. . . Mặc nhi, mau ôm Tử Lan tới cho trẫm nhìn một chút.” Chu Lam Thiên cưng chiều nói.

Vậy mà Chu Tử Mặc và Tử Lan đều hiểu ý tứ của hắn, không phải là muốn cho Chu Tử Mặc để Tử Lan trong ngực xuống sao?

Làm sao Chu Tử Mặc và Tử Lan lại không hiểu cái tâm tư nho nhỏ kia chứ.

Nếu như bình thường, nhất định Chu Tử Mặc sẽ trực tiếp buông Tử Lan trong tay xuống, nhưng nhìn thấy công chúa Ninh Lan ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm này, Chu Tử Mặc trực tiếp ôm Tử Lan ngồi xuống ở trên ghế kế bên.

“Hoàng a mã, gần đây Tử Lan gặp lạnh, diễnn.đàn'lêq'uý đô nkhó tránh sẽ lây cho ngài, con thấy hay là thôi đi.” Chu Tử Mặc nói như vậy thì không thể bắt bẻ, khiến miệng Chu Lam Thiên há một lúc lâu cũng không tìm được lời nên nói.

Cuối cùng chỉ có thể cười khổ một tiếng, hắn thích thì sẽ để cho hắn ôm thôi.

“Chu Tử Mặc, chàng còn nhớ ta không?” Mắt thấy này Hoàng đế nước Chu này không có ý định mở miệng, rốt cuộc công chúa nước Ninh Lan không nhịn được u oán nói.

Lúc này, Tử Lan Thanh mới nhìn đến công chúa nước Ninh Lan ở phía kia.

Hơi sững sờ, màu da trắng thuần, con ngươi xanh biếc, sợi tóc màu vàng, còn có sóng mũi cao kia, chuyện này. . . Là người ngoại quốc sao?

Thì ra là thế giới này thật sự có người ngoại quốc!

“Không nhớ rõ.” Chu Tử Mặc lạnh lùng nhìn công chúa nước Ninh Lan này một cái rồi thu hồi tầm mắt của mình tập trung ở trên người của Tử Lan, nhưng lại phát hiện lúc này Tử Lan đang sững sờ nhìn công chúa nước Ninh Lan, vô cùng bất mãn trộm nắm eo của Tử Lan.

Chu Tử Mặc nói thầm ở trong lòng, công chúa nước Ninh Lan này có cái gì tốt mà nhìn? Còn không bằng nhìn hắn!

“Tử Mặc, ta là Phượng Nhi đây, ta là Ninh Lan Phượng, năm chúng ta sáu tuổi gặp nhau ở chỗ này, ngươi đã nói muốn kết hôn với ta đấy.” Ninh Lan Phượng này không để ý ánh mắt của mọi người, nhỏ giọng lo âu hét.

Nhưng vẻ mặt Chu Tử Mặc vẫn mờ mịt nhìn chằm chằm Tử Lan Thanh trong ngực.

Hắn thật sự có nói qua câu như thế sao? Người hắn muốn kết hôn chỉ có Tiểu Nhân Nhân trong ngực mình thôi, còn với Công chúa nước Ninh Lan này, hắn không có một chút hứng thú nào cả!

“Chàng thật sự không nhớ rõ sao?” Ninh Lan Phượng nhìn biểu tình hờ hững của Chu Tử Mặc, tâm bắt đầu không nhịn được mà đau nhức.

Thì ra những lời thề ước sẽ thật tự vì quá nhỏ bé mà bị quên mất hết sạch!

Nàng trăm cay nghìn đắng thuyết phục phụ hoàng hòa thân với nước Chu, vốn tưởng rằng Chu Tử Mặc sẽ đồng ý một tiếng, nhưng chưa từng nghĩ đến tin tức truyền về lại là Chu Tử Mặc cự hôn!

Vì vậy. . .

Nàng ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, thấy chỉ có vẻ mặt xa lạ của Chu Tử Mặc còn có sủng ái đối với một nữ oa! Nàng. . . Có phải điên rồi hay không?

“Không có quên. . . Là ta hoàn toàn không có nói qua những lời đó.” Chu Tử Mặc vốn không muốn đả kích công chúa này, nhưng càng không muốn khiến Tử Lan hiểu lầm, cho nên hắn vẫn quả quyết nói cho rõ sự thật.

Thật sự không nhớ rõ. . . nhất thời gương mặt tinh xảo của Ninh Lan Phượng trở nên trắng bệch vô cùng, những lời thề ước kia, quả nhiên vẫn bị quên mất không còn một chút nào.

Mà lý do nàng xuất hiện ở nơi này. . .

“Tử mặc, công chúa nước Ninh Lan đường xa mà đến, con cũng là bạn cũ khi còn bé các, chẳng lẽ nhất định phải nói tuyệt tình như thế sao?” Nam tử mặc y phục long bào rốt cuộc không nhịn được mở miệng.

Nước Ninh Lan và nước Chu đều thuộc về quốc gia trung đẳng, hai quốc gia cách nhau rất xa, công chúa của một nước cũng không thể bị hắn đối đãi như thế.

Vậy mà Ninh Lan Phượng này còn có một thân phận, đó chính là cách cách nước Phiêu Miểu, mẫu thân của nàng ta là muội muội ruột của hoàng đế nước Phiêu Miểu, nghe nói quan hệ của hai người cực kỳ bất thường, cho nên Ninh Lan Phượng này mới có thể vừa là công chúa nước Ninh Lan vừa cách cách nước Phiêu Miểu.

“Nhi thần chỉ kể lại một sự thật.” Chu Tử Mặc vốn không muốn mở miệng, vậy mà thân là con của người, hắn thật sự không tuyệt tình được như thế, cho nên hắn còn là phải tiếp theo lời nói Chu Lam Thiên.

“Con. . . Thôi, con đã quên thì trẫm cũng không thể trách con... con và công chúa Ninh Lan nói chuyện lại cho tốt, nói không chừng sẽ nhớ lại ngày trước. . .”

“Hoàng a mã, nhi thần là thật sự không nhớ rõ, dù có nói lên mười năm, không thể nào chính là không thể nào!” Chu Tử Mặc không nhịn được cắt đứt lời nói của Chu Lam Thiên, lúc này hắn hoàn toàn không có ý định nói thêm gì nữa.

Bởi vì sắc mặt của cô gái nhỏ Tử Lan này càng ngày càng âm lãnh, rất dễ nhận thấy, Tử Lan hiểu lầm cái gì rồi.

Nghe Chu Tử Mặc giải thích, Chu Lam Thiên trợn trắng mắt, tiểu tử này thật đúng là không cho mình một chút thể diện nào. Không phải là bởi vì người trong lòng hắn ở chỗ này sao? Hắn lại vô lễ với mình như vậy!

“Được rồi, không thể nào thì không thể nào, công chúa Ninh Lan đường xa mà đến, con không thể nói chuyện với người ta cho tốt sao!” Chu Lam Thiên thật muốn gõ vào đầu của Chu Tử Mặc, lấy Tử Lan từ trong đầu của hắn ra rồi nhét công chúa Ninh Lan vào.

Nhưng chuyện tình yêu như vậy tuyệt đối sẽ không nói quên mà có thể quên, nói thích mà có thể thích!

Nếu không năm đó hắn cũng không lấy được người tựa thiên tiên như vậy.

“Tử Lan, ngươi có muốn trò chuyện với công chúa Ninh Lan không?” Không để ý đến những người khác, Chu Tử Mặc cưng chìu hỏi Tử Lan, lúc này ở trong mắt của hắn chỉ có tiểu nhân nhân này.

Rõ ràng cảm thấy một cặp mắt ác độc đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt vốn đang lạnh nhạt của Tử Lan Thanh bắt đầu không nhịn được mỉm cười, mỉm cười cực kì tà ác!