Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 18: Hữu nghị giữa hai cô nhóc mập




"Nô tỳ. . . Tuân lệnh." Bà vú đứng lên theo đôi tay nhỏ bé của Tử Lan, mà sắc mặt của nàng đã hơi trắng bệch, nàng biết ý tứ của tiểu vương gia.

Nô tỳ vĩnh viễn chỉ là nô tỳ, cho dù tiểu cách cách có lệ thuộc vào nàng đi nữa, nàng vẫn là một nô tỳ, mà hôm nay hành động của nàng, đã vượt qua nguyên tắc mà một nô tỳ cần có.

"Tử Lan, bà vú đã đứng dậy, mau đến đây ăn cơm." Chu Tử Mặc dịu dàng nói, với Tử Lan, nàng vẫn luôn là điều mềm mại nhất trong lòng hắn.

Lòng có chút không phục trở lại ghế ngồi của mình, Tử Lan Thanh giận dữ nhìn chằm chằm Chu Tử Mặc, đều do tiểu quỷ ghê tởm này dọa sợ bà vú.

Không phải Tử Lan Thanh không nghĩ đến tâm tư của bà vú, nhưng mẫu thân thương yêu con của mình là chuyện thường tình.

"Bây giờ còn sợ đi học không?" Chu Tử Mặc không thích Tử Lan nhìn hắn bằng ánh mắt này, vì vậy vội vàng nói sang chuyện khác.

Ý tứ của tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia sao Tử Lan Thanh không hiểu chứ, cái miệng nhỏ nhắn méo mó khinh thường, nàng trả lời tiểu quỷ Chu Tử Mặc: " Không sợ."

Tiểu quỷ này bình thường còn nán lại đợi nàng về học, nên Tử Lan Thanh đại nhân đại lượng không so đo với hắn.

"Vậy thì tốt." Chu Tử Mặc vừa nói xong lời này, cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, ba người mỗi người đều có tâm sự riêng của mình.

Ngày thứ hai, phải dậy thật sớm, Chu Tử Mặc đưa Tử Lan Thanh đến lớp học của công chúa cách cách,d*d...lê~quý^^đôn sau đó kéo một cô bé mập khoảng sáu tuổi nhỏ giọng nói rất lâu, mà lúc bọn họ nói chuyện còn không ngừng nhìn về phía Tử Lan Thanh.

Cuối cùng hình như Chu Tử Mặc đã giao phó xong, hắn mới cẩn thận rời khỏi.

Chờ sau khi Chu Tử Mặc rời đi, cô bé mập ngồi cạnh Tử Lan Thanh, hai con nhóc mập mạp ngồi trong một cái bàn cũng không chen chúc.

Mà lão phu tử từ ái giống như không nhìn thấy cô gái mập nhỏ đổi vị trí, tự nhiên nói về bài học hôm nay.

Tử Lan Thanh tò mò nhìn con nhóc béo ú này chằm chằm, liên tục suy đoán xem Chu Tử Mặc đã nói gì với con nhóc.

"Ngươi tên là Tử Lan phải không, ta là Chu Tử Ngữ." Cô gái mập nhỏ thân thiện cười ngọt ngào với Tử Lan Thanh.

Chu Tử Ngữ?

Tử Lan Thanh nhíu mày, tối hôm qua bà vú bổ trợ cho nàng một khóa học, tổng cộng hoàng thượng có bốn hoàng tử và một công chúa.

Đại hoàng tử là do một cung nữ sinh, là người hiền hoà, gặp người liền cười; nhị hoàng tử do một kĩ nữ sinh, là người ‘ phong lưu tiêu sái ’; mẫu thân tam hoàng tử chết sớm, bây giờ ở cùng Thục phi, là người âm lãnh; còn tứ hoàng tử chính là Chu Tử Mặc.

Mẫu phi tứ hoàng tử là đương kim Hoàng quý phi Duy Ái.

Tên Hoàng quý phi cũng không phải là Duy Ái, hai chữ ‘ Duy Ái’ là hoàng thượng ban tặng, mặc dù không nói rõ, nhưng người nào trong hậu cung cũng biết ý nghĩa của hai chữ này.

Vì vậy mặc dù tứ hoàng tử là hoàng tử nhỏ nhất, nhưng thân phận còn cao quý hơn ba vị hoàng tử trước kia.

Về phần nha đầu mập trước mặt là Chu Tử Ngữ, là đứa bé duy nhất của đương kim hoàng hậu, trưởng công chúa của hoàng thượng.

Vừa ra đời đã được phong là công chúa tôn quý nhất - Hòa Thạc công chúa, được hưởng thụ ngàn vạn sủng ái.

Nhưng chính Hòa Thạc công chúa tôn quý nhất này, hiện tại đang ngọt ngào cười với nàng, thân thiện nói với nàng, ‘ Ta là Chu Tử Ngữ.’ mà không phải tự xưng Hòa Thạc công chúa cái gì cả. Tử Lan Thanh biết, nàng(Chu Tử Ngữ) không ghét bỏ thân phận của nàng (Tử Lan Thanh) .

"Ngươi là ta muội muội của phụ thân?" Đối mặt với một cô bé mập mạp khả ái như vậy, hảo cảm của Tử Lan Thanh với nàng cứ thẳng lên cao, nhẹo đầu nhỏ của mình, nụ cười khóe miệng càng ngày càng đậm.

"Ừ, ta là muội muội của Mặc Mặc ca ca, ngươi có thể gọi ta là Ngữ Ngữ." Nha đầu mập rất vui vẻ, không ngừng lắc lư đầu nhỏ phì nộn.

Tử Lan Thanh nghe thấy nàng nói che cái miệng nhỏ của mình cười trộm, Mặc Mặc ca ca?

Tiểu quỷ kia còn có tên gọi như vậy.

Nước miếng theo lời nói mà bay tung tóe trước mặt lão phu tử, hai cô bé mập nhỏ Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ cụng đầu vào nhau nói chuyện liên tục xuất hiện nụ cười, nhưng lão phu tử như là không nghe thấy, mà các cách cách khác cũng giống như không nghe thấy tiếng cười của các nàng, giả vờ chuyên tâm nghe lão phu tử giảng dạy.

Thật ra thì đều âm thầm nghe đối thoại giữa các nàng, bình thường công chúa điện hạ đối với bọn họ thì mặt không đều không có biểu tình, bây giờ lại nói chuyện vui vẻ như vậy với một nha đầu mập thường dân như vậy, chẳng lẽ các nàng đều phải mập mới được sao?

Trò chuyện một chút, bụng Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ đồng thời phát ra tiếng ~chanchan,,l q^d,d.d kêu‘ ùng ục ’ , hai cô nhóc mập rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau, liền bật cười‘ ha ha ha. . . ’.

"Chỗ này ta có điểm tâm do bà vú chuẩn bị, chúng ta ăn chút đi." Chu Tử Ngữ nói xong lập tức lấy ra từng miếng điểm tâm bên trong tay áo, cho đến khi thành một ngọn núi nhỏ.

Tử Lan Thanh nhìn thấy nhất thời sững sờ, sửng sốt một chút, nàng thật không biết vì sao trong tay áo nhỏ bé của Chu Tử Ngữ có thể cất nhiều điểm tâm như vậy.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này, điểm tâm trong hoàng cung tất nhiên là ngon hơn so với trong vương phủ làm rồi.

Tử Lan Thanh cầm từng miếng liên tục nhét vào trong miệng, vừa nhét vừa nói, "Ăn ngon, ăn quá ngon."

"Đây thì coi là ngon cái gì, lần trước sinh nhật Ngạch nương Hoàng a mã thưởng Phỉ Thúy Lục Liễu mới là ngon, cực kì mềm mại, ăn vào miệng lập tức tan ra, cảm giác ngọt như mật kia thật quá tuyệt vời. Buổi sáng Mặc Mặc ca ca đã nói, nếu ta đối tốt với ngươi, hắn sẽ đi xin Hoàng a mã làm Phỉ Thúy Lục Liễu cho ta ăn." Chu Tử Ngữ hưng phấn nhìn Tử Lan Thanh nói.

Bộ dáng thòm thèm này còn có lời trong miệng của nàng, ở nơi mềm mại nhất trong lòng Tử Lan Thanh nhất thời xúc động, tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia. . .

Luôn biết làm một chút chuyện khiến nàng cảm động, mặc dù cuối cùng hắn sẽ liều mạng che giấu, nhưng nàng không phải là đứa trẻ, sao để hắn lừa gạt dễ dàng như vậy được.

"A. . . vừa rồi ta nói đều là nói chơi, dù lúc mới bắt đầu là vì Phỉ Thúy Lục Liễu, nhưng hiện tại ta thật sự đã coi ngươi là bằng hữu tốt nhất rồi." Chu Tử Ngữ nhìn Tử Lan Thanh ngơ ngác không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng đang tức giận.

Vội vàng giải thích .

Lúc bắt đầu nàng đúng là vì Phỉ Thúy Lục Liễu, nhưng trải qua tiếp xúc đến trưa, nàng thật sự thích Tử Lan mới ba tuổi này.

Dáng dấp Tử Lan béo ụt ịt giống như nàng, Tử Lan không vì nàng là Hòa Thạc công chúa mà thận trọng đối xử với nàng như những cách cách kia. Nàng càng không giống nhóm người cách cách luôn cung nghênh nàng từ ngoài cửa, mặt ngoài là cung nghênh, sau lưng lại liên tục giễu cợt dung mạo mập mạp của nàng.

Tử Lan không giống như mấy cách cách kia, nàng rất thích Tử Lan không muốn nhìn Tử Lan nàng buồn.

"Ta biết, Phỉ Thúy Lục Liễu là Phỉ Thúy Lục Liễu của hắn, chúng ta là chúng ta, là bằng hữu của nhau." Tử Lan Thanh nói rất chậm, giống như một đứa bé nói không liền mạch.

Nhưng Tử Lan Thanh biết, nàng chính là muốn biểu đạt ý tứ này.

"Do câu này của ngươi, khi có Phỉ Thúy Lục Liễu, chúng ta ăn chung." Chu Tử Ngữ khí phách nói, khuôn mặt nhỏ mập mạp của nàng vì kích động mà đỏ lên.

Tử Lan Thanh phát hiện, lúc này Chu Tử Ngữ thật sự rất đáng yêu.

"Được." Một chữ ngọt ngào, một buổi sáng ngắn ngủi, hai cô nhóc mập trở thành bằng hữu cả đời của nhau.

Cho đến khi Chu Tử Mặc tới đón Tử Lan Thanh, hai cô nhóc mập còn lưu luyến loay hoay ở một chỗ, cuối cùng vẫn là Chu Tử Mặc cứng rắn đoạt được Tử Lan Thanh từ trong tay Chu Tử Ngữ, mới tách hai con nhóc mập này ra được.

Trên xe ngựa, Tử Lan Thanh nói về hữu nghị giữa nàng và Chu Tử Ngữ đến mức bọt bay loạn xạ khiến Chu Tử Mặc khẽ chau mày lại.

Bây giờ hắn đột nhiên hối hận khi để Tử Lan tiếp xúc với Chu Tử Ngữ, cô nhóc mập Chu Tử Ngữ thật sự không tệ, chẳng qua vì bà vú của nàng dạy bảo tốt.

Nhưng không thể phủ nhận, ngạch nương của Chu Tử Ngữ vị hoàng hậu kia là một người vô cùng độc ác và thủ đoạn.

"Tử Lan, ngươi và Tiểu Ngữ trở thành bạn là chuyện tốt, nhưng đây chỉ là hữu nghị giữa ngươi và Tiểu Ngữ, không nên vì Tiểu Ngữ mà tin tưởng những người bên cạnh nàng." Chu Tử Mặc nói rất nghiêm túc, nghiêm túc khiến Tử Lan Thanh đang vui vẻ đáy lòng chợt trầm xuống.

"Ừ." Cúi đầu, Tử Lan Thanh không để Chu Tử Mặc nhìn thấy đáy mắt khôn khéo của nàng,d-d-lequy,,,do0n tiểu quỷ này lại nói những đạo lý này với nàng!

Phải biết rằng hiện tại tuy nàng chỉ hơn ba tuổi, nhưng tuổi thật của nàng đã 33. Những đạo lý dễ hiểu này sao nàng có thể không biết.

Nhìn Tử Lan cúi đầu, Chu Tử Mặc còn tưởng nàng gần hiểu ý của mình, hiểu được tàn khóc của thế giới này, nhất thời không đành lòng.

Lấy ra một khăn tay bọc nhỏ trong ngực, đưa cho Tử Lan thanh, "Cho ngươi." Gương mặt Chu Tử Mặc hơi cứng ngắc.

"Cái gì?" Tử Lan Thanh ngẩng đầu nho nhỏ của mình lên, hơi mê man hỏi.

"Điểm tâm." Chu Tử Mặc tùy ý nói.

Tử Lan Thanh từ từ mở khăn lụa ra, một khối điểm tâm óng ánh trong suốt như Phỉ Thúy xuất hiện trước mắt của Tử Lan Thanh. Nàng tò mò trừng mắt nhìn, điểm tâm cũng có thể đẹp như vậy sao?

Nhẹ nhàng cầm lên, Tử Lan Thanh không muốn nói, "Đẹp như vậy, ta thật không nỡ ăn."

Tuy nói như vậy nhưng Tử Lan thanh vẫn là nhẹ nhàng bỏ bánh ngọt vào trong miệng, một mùi vị thần kì tan ra trong miệng nàng, mỹ vị không thể miêu tả hết tràn đầy cả khoang miệng của Tử Lan Thanh.

Điểm tâm này. . .còn coi là điểm tâm sao? Những thứ đồi sáng sớm hôm nay nàng ăn đều là đồ bỏ đi so với điểm tâm này!

"Còn nữa không?" Khi khối điểm tâm kia biến mất trong miệng Tử Lan Thanh thì nàng quay sang trông mong nhìn Chu Tử Mặc, nàng yêu chết cái điểm tâm này rồi!

"Tất nhiên còn nữa, chỉ là. . ."

Đến khi ngồi vào bên cạnh bàn cơm, Tử Lan Thanh mới biết ý vị hai chữ ‘chỉ là’ kia của Chu Tử Mặc.