Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng

Chương 22: C22: Là người mà con muốn nghiêm túc cùng sống cả đời




Edit: oceanmelon

Có lẽ thân cây khoai lang đã được Thượng quản gia chăm sóc rất kĩ, tuy rằng không phát triển tươi tốt như Ngụy Nhược Cẩn tưởng, nhưng cũng không được coi là kém, sau khi cắt ra thì có thể giâm được ít nhất là năm, sáu cành.

"Đúng vậy, là lương thực đó. Có thể trồng được giống này ở trên đất cát pha nữa. Tính ra thì khoai lang khá dễ sống, sản lượng thu được cũng cao hơn những loại khác một ít."

Ngụy Nhược Cẩn nhanh chóng đem cành được cắt ra c ắm vào chỗ đất trống bên cạnh, tưới thêm nước lên. Cậu bắt đầu suy nghĩ đến việc ủ phân, nhưng ở Đại Xương đúng là không thể tìm được ai nuôi nhiều động vật cả.

Chỉ còn nhà vệ sinh là khả thi.

Vừa mới nghĩ ra ý tưởng này, cậu liền ngẩng đầu lên nhìn Lận Hành, giờ mới phát hiện ra y ăn mặc cũng khá đẹp mắt. Cậu đối với chuyện này không có ý kiến, nhưng mà tự nhiên Lận Hành lại ăn diện như vậy, nghĩ kiểu gì cũng thấy là lạ.

Ngụy Nhược Cẩn có hơi không nói nên lời.

Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn cứ mải nhìn y nên cúi đầu nhìn thử xem có phải là có gì đó không thích hợp ở trên người mình hay không, "Sao vậy?"

"Trước kia ta cảm thấy khó chịu khi ngồi xe ngựa, nhưng bây giờ đã quen được rồi." Ngụy Nhược Cẩn suy nghĩ, không thì cứ viết trực tiếp lên thẻ tre vậy. Thật sự là cậu không thể đối mặt Lận Hành để nói ra phương pháp ủ phân. "Ngài đi theo ta."

Ngụy Nhược Cẩn lôi kéo Lận Hành đi vào phòng, lấy thẻ tre ra, viết hết phương pháp ủ phân mà cậu nhớ được xuống rồi sau đó đưa cho y.

Quả nhiên, sau khi Lận Hành xem xong thì lộ ra biểu cảm kỳ quặc, "Cái này..."

"Ai, ngài đừng này kia gì nữa. Chẳng phải chỉ là ủ phân thôi sao? Đem lá khô, gỗ mục rơi đầy đất đi ủ một khoảng thời gian để làm phân bón cũng được, vậy tại sao với người thì không đây? Nhưng nếu ủ trong thời gian quá dài thì phải hòa thêm nước vào, bằng không phân đặc quá sẽ làm mầm bị chết khô." Ngụy Nhược Cẩn đứng dậy, đè lại cuộn thẻ tre được Lận Hành cầm trên tay.

"Có phải là ngài không tin ta hay không?"

"Không phải. Cho dù trước kia ta có không tin thì hiện tại cũng phải tin cậu rồi." Lận Hành lập tức phủ nhận. "Không phải đó giờ cậu luôn nói gì thì làm được nấy sao?"


Ngụy Nhược Cẩn ngồi xuống lại, "Ngài nói vậy nghe còn được."

"À thì, ta tới tìm cậu là vì có chuyện. Ta đã nói với ông ngoại về chuyện của ruộng muối, ông ngoại trả lời rằng ngài có thể điều người qua đó, chỉ là phía Địch gia..." Lận Hành nhất thời không biết nên nói sao.

"Địch gia muốn sở hữu muối tinh khiết?" Ngụy Nhược Cẩn là một người thông minh, biết rằng thiên hạ này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, cho dù Lận Hành có là cháu ngoại của ông ấy thì cũng không là ngoại lệ. Cuối cùng y cũng chỉ là cháu ngoại mà thôi.

"Không có vấn đề gì hết. Ngày mai ngài mời Địch tướng quân tới phủ, chúng ta thương lượng cho kĩ càng." Ngụy Nhược Cẩn cười tươi, là do cậu đã vô tình xem nhẹ những chuyện này(*), quên đi mất còn có sự tồn tại của Địch gia. Tuy rằng danh vọng của họ không bằng Vương thị ở Vĩnh Khương, Lý thị ở Khai Thường, Tạ thị ở Nhữ Giang, nhưng thực lực lại bỏ xa các thế gia khác. Đại Xương có thể an ổn cho tới bây giờ là nhờ có một nửa công lao của Địch gia.

(*) Câu gốc là 是他灯下黑: Là do dưới đèn của cậu quá tối. Ở trong câu này, cụm "灯下黑" (Bóng tối dưới đèn) ban đầu dùng để chỉ vùng tối dưới đèn do bị chính bấc đèn chặn trong lúc chiếu sáng. Vì vùng tối này gần sát với nguồn sáng, nên giờ đây cụm này được mở rộng nghĩa là mọi người không nhìn thấy và không nhận thấy những sự việc và sự kiện xảy ra rất gần họ.

"Cậu... thật sự đồng ý ư?" Lận Hành không ngờ Ngụy Nhược Cẩn sẽ hào phóng như vậy. Dù sao thì phương pháp làm muối là do chính tay cậu cải thiện, còn có thể tinh chế ra được muối tinh khiết nữa, vậy mà y lại có thể lấy được dễ dàng như thế này.

Khoé môi Ngụy Nhược Cẩn nhẹ nhàng cong lên, "Thương lượng được hết mà, chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện là được."

"Được, vậy cái này ta cầm đi trước, rồi sẽ giao cho người khác đi làm."

Ngụy Nhược Cẩn nhìn Lận Hành rời đi, hé môi ngập ngừng, nhưng lại nhận ra hình như cậu không có gì lý do gì để giữ y lại nên tự vỗ đầu mình. Hai người đã ở chung với nhau lâu như vậy, nhìn sơ qua thì có vẻ Lận Hành cũng không phải là không có ý gì với cậu. Vậy vì cớ gì mà quan hệ của hai người bọn họ vẫn chưa thể tiến thêm một bước nữa?

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Nhược Cẩn nằm ăn vạ trên giường, không muốn dậy. Tân Di đã lấy xong nước rồi đem vào phòng, thúc giục cậu mau rời giường: "Công tử, Địch tướng quân đã tới rồi, đang ở sảnh ngoài chờ người đó."

Thật ra Ngụy Nhược Cẩn đã tỉnh từ sớm, chỉ là không muốn dậy, lăn mấy cái trên giường rồi mới ngồi dậy, "Biết rồi, ta lập tức tới liền đây."

Đi tới sảnh ngoài, lần này biểu cảm trên khuôn mặt của Địch Dung không hung dữ như lần trước. Giờ đây Ngụy Nhược Cẩn mới phát hiện ra là Lận Hành nhìn có chút tương tự với ông.

"Lại được gặp mặt Địch tướng quân." Ngụy Nhược Cẩn tiến tới, cung kính khom người.


Địch thâm vội vàng đáp lễ, "Ngụy công tử." Dừng lại một chút, ông lại nói: "Lần này mời ta đến đây, chắc hẳn Hành Nhi đã thuật lại sự việc cho ngươi rồi. Không biết là Ngụy công tử có những yêu cầu gì?"

Ngụy Nhược Cẩn đặt mắt lên người Lận Hành, hỏi: "Có việc này ta phải hỏi Lận Hành trước. Bây giờ y ngồi ở chỗ này là dùng thân phận tướng công Tây Bắc vương của ta, hay là dùng thân phận Lận tướng quân đây?"

Địch Dung cũng nhìn về phía Lận Hành, "Có gì khác biệt sao?"

Ngụy Nhược Cẩn lại cười, đáp: "Đương nhiên là có rồi. Nếu dùng thân phận Tây Bắc vương thì đây là cuộc nói chuyện giữa người chung một nhà. Còn nếu dùng thân phận Lận tướng quân, vậy chỉ có thể áp dụng việc công xử theo phép công."

Vô hình trung, Lận Hành bị Ngụy Nhược Cẩn nói làm y nóng cả mặt nên có chút tránh né ánh mắt Địch Dung, hắng giọng, nói: "Đương nhiên là Tây Bắc vương rồi."

Ngụy Nhược Cẩn không nhịn được mà thầm mắng y là đồ đầu gỗ.

"Nếu ngài đã nói như vậy thì chỉ có thể làm phiền Địch tướng quân, ta sẽ chia cho Địch gia ba thành(*) muối tinh khiết."

(*) Một thành = 1/10.

"Chỉ ba thành thôi sao?" Địch Dung nhìn thoáng qua Lận Hành, ngay lập tức cảm thấy cháu trai quá vô dụng. Đã dùng thân phận Tây Bắc vương rồi thế mà cũng chỉ lấy được ba thành muối tinh khiết. Ông rất là không hài lòng.

"Ba thành đã là rất nhiều rồi. Huống hồ Đại Xương rộng lớn như vậy, sau này cũng không biết sẽ phải làm ăn với ai nữa. Số tiền này Địch gia cũng chưa chắc tự kiếm nổi, sao lại không chừa cho người khác một phần?" Ngụy Nhược Cẩn đã tính toán qua, đưa cho Địch gia ba vạn muối tinh khiết, từ nay về sau ở Tây Bắc toàn bộ chỉ bán muối tinh khiết.

"Tây Bắc vương phủ sẽ tự bán ra ba thành muối tinh khiết, còn dư ba thành để lại cho các thế gia khác mua bán theo đơn giá."

"Vậy còn một thành kia đâu?" Lận Hành hỏi.

"Đương nhiên là đem bán cho Nhiên Quyết rồi." Ngụy Nhược Cẩn buột miệng thốt ra, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hối hận.


Quả nhiên, Địch Dung đột nhiên đập mạnh tay lên bàn, tiếng vang thật lớn khiến cho Ngụy Nhược Cẩn hoảng sợ, vẫn chưa phản ứng kịp. Địch Dung run tay chỉ vào cậu, mắng to: "Ngươi... Ngươi vậy mà đã nghĩ xong chuyện bắt tay thông đồng địch để b án nước! Quả là nực cười, bây giờ ta lập tức gi ết chết ngươi!"

Dù sao Địch Dung đã sống trong quân đội lâu như vậy, cho dù có lớn tuổi thì thân thể cũng mạnh mẽ hơn Ngụy Nhược Cẩn nhiều. May mắn là Lận Hành nhanh hơn một bước rút kiếm ra chắn được một kiếm của ông.

"Hành Nhi, chẳng lẽ con bị nó hớp mất hồn rồi sao? Nó làm ra chuyện tày trời như vậy mà con còn che chở cho nó, con đã quên bách tính Đại Xương chúng ta đã bị Nhiên Quyết bắt nạt như thế nào sao?" Sắc mặt Địch Dung xanh mét.

"Ông ngoại, người đừng kích động, người bình tĩnh nghe cậu ấy nói xong hết có được không? Cậu ấy là người Đại Xương, cũng là người mà con muốn nghiêm túc cùng sống cả đời, con cầu xin ông..."

Ngụy Nhược Cẩn đang bị doạ tới mức tim đập mạnh, đột nhiên nghe được Lận Hành không biết giả hay thật mà tỏ tình, khiến cho cậu ngẩn ngơ cả người.

"Ngươi tránh ra, ta thấy ngươi là bị nó làm cho hồ đồ rồi, đồ hồ ly tinh nam! Xem hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo như thế nào!" Địch Dung đột nhiên khua ra kiếm của Lận Hành, lại lần nữa muốn đâm vào Ngụy Nhược Cẩn.

Ngụy Nhược Cẩn trong lòng gấp gáp, lớn tiếng nói: "Địch tướng quân, ngài quá ngang ngược rồi, cả lý do cũng không chịu nghe. Cho dù ta có thông đồng với địch để b án nước thì việc ngài mắng ta là hồ ly tinh nam cũng cực kỳ quá đáng! Ngài cũng không nghĩ rằng nếu ta thật sự là hồ ly tinh thì đã sớm gặm Lận Hành đến không còn mẩu xương nào rồi."

Địch Dung càng nghe càng khó chịu, tức giận đến nỗi râu bay tá lả, "Nhãi ranh! Ngươi..."

Lận Hành cũng không ngờ được Ngụy Nhược Cẩn lại đổ thêm dầu vào lửa đang cháy, không thể không lo lắng. Tính tình Địch Dung y cũng quá hiểu rồi, nếu hôm nay không giải thích cho rõ ràng thì ông thật sự sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua chuyện này.

"Ông ngoại, người nghe Nhược Cẩn nói rõ trước đã, có được không? Bằng không thì con cũng chỉ có thể phạm thượng mà thôi." Lận Hành trong lòng vội vã. Ngày hôm qua y lẽ ra nên hỏi rốt cuộc là Ngụy Nhược Cẩn yêu cầu điều kiện gì. Nếu y cẩn thận hỏi cho rõ ràng thì sẽ không xảy ra chuyện thế này.

"Đúng vậy, Địch tướng quân. Cho dù ngài muốn giết ta thì tốt xấu gì cũng nghe ta nói xong đã chứ. Bằng không ta cứ bị các ngài giết như vậy, không phải là vẫn chưa kịp nói cho các ngài biết phương pháp tinh chế muối sao?" Ngụy Nhược Cẩn nhận thấy được tính mạng của cậu không còn trong cơn nguy hiểm nữa, cả người cũng thả lỏng ra. Chủ yếu vẫn là do nghe được câu "muốn nghiêm túc cùng sống cả đời" kia của Lận Hành nên tâm trạng của cậu mới vui vẻ thế này.

Địch Dung thở hồng hộc, không thể không nhịn xuống. Nếu Lận Hành thật sự đối chiến với ông, có thể đúng là ông đánh không lại y được. Ông buông kiếm xuống thật mạnh, ngồi xuống trở về vị trí cũ của mình ở một bên, không thèm nhìn cậu.

Ngụy Nhược Cẩn cười tươi, đi lại gần rót cho Địch Dung chén nước, nói: "Địch tướng quân, ngài đừng nóng giận, là do ta không đúng, đã chọc ngài nổi giận. Xin ngài uống miếng rồi bớt giận."

Địch Dung hừ lạnh một tiếng, lần nữa nghiêng mình về hướng còn lại, quyết tâm không nhìn cậu.

Ngụy Nhược Cẩn đặt chén nước xuống, cũng không tức giận, nghiêm túc nói: "Ta tin là Lận Hành cũng đã nói chuyện ta đi trồng trọt ở nơi khác lại cho ngài. Vậy ngài nhất định đã biết nơi đó có cả trăm người, đều là người Nhiên Quyết và người Đại Xương cùng chung sống với nhau, thậm chí còn thông hôn để lập gia đình nữa."


"Thì làm sao?"

Ngụy Nhược Cẩn thở dài, "Nếu Nhiên Quyết sáp nhập vào Đại Xương, trở thành một phần của Đại Xương thì sao? Tướng quân từng nghĩ tới hay chưa, chẳng những quốc thổ Đại Xương càng được mở rộng, còn có thể nuôi được thêm càng nhiều ngựa chiến, sức lực của chúng cũng càng mạnh mẽ hơn. Ngoại trừ ngựa chiến, còn có dê, bò, trâu có thể giúp đỡ dân chúng cày ruộng, như vậy Đại Xương sẽ có thêm nhiều lương thực hơn. Tướng quân không nghĩ tới sức mạnh của Đại Xương sẽ càng lớn thêm sao?"

"Hừ, ngươi là tên dẻo mồm dẻo miệng! Nói mọi chuyện đơn giản như vậy... Sao ngươi không tự đi mà làm đi?" Địch Dung lại lần nữa hừ lạnh một tiếng.

"Đương nhiên là ta phải làm rồi. Để cho ngài làm thì ngài cũng đâu làm được đâu." Ngụy Nhược Cẩn càng nói, âm thanh càng nhỏ, cuối cùng nấp sau lưng Lận Hành, chỉ lộ ra cặp mắt vô tội mà nhìn Địch Dung.

Cố tình Lận Hành còn tự bước qua một bước, che kín mít cả người Ngụy Nhược Cẩn. Địch Dung tức giận đến mức nước cũng nuốt không trôi, lại lần nữa hừ lạnh thật mạnh. Ông cầm kiếm lên, không thèm ngoảnh đầu mà rời đi.

Lận Hành thở dài, "Nhược Cẩn, cậu..."

Ngụy Nhược Cẩn hai mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm y, chỉ cười mà không nói lời nào.

"Cậu... ừm...... ông ngoại ta, cậu không nên chọc cho ông giận."

"Ta cũng đã lỡ chọc ngài ấy rồi. Nhưng mà lời ngài nói có phải là thật không?" Ngụy Nhược Cẩn tiến lên một bước, kề sát Lận Hành, cả hai người đều có thể cảm giác được hô hấp của đối phương.

"Lời.... Lời... Nói gì?" Lận Hành nuốt ngụm nước miếng, trong đầu trống rỗng.

||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||

"Chính là cái câu mà ngài đã nói vừa nãy, ta là người mà ngài muốn nghiêm túc cùng sống cả đời đó." Ngụy Nhược Cẩn rất nghiêm túc nhìn vào đôi mắt Lận Hành.

Lận Hành đảo ánh mắt lia lịa, bước chân chuyển động, rời xa Ngụy Nhược Cẩn, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Đó là lời nói ra trong tình thế cấp bách, cậu... cậu đừng cho là thật."

Ngụy Nhược Cẩn thấy Lận Hành nói xong thì rời đi nhanh như bay, buồn bực trong lòng. Nếu thật là lời nói ra trong tình thế cấp bách thì chột dạ như vậy làm gì. Lúc trước còn trêu lại cậu mà bây giờ lại không có gan thừa nhận à?

Cậu tức giận quay về viện của mình, gọi theo Tân Di, lại nhớ đến chuyện cô là con gái, giọng nói mang theo chút buồn bực: "Bỏ đi, cô thông tri cho Thượng quản gia là ngày mai ta muốn lên núi đi, đưa bọn trẻ trong vương phủ đi cùng luôn. Bảo ông ấy sắp xếp nhiều thêm vài người theo chúng ta. À đúng rồi, không cần báo lại cho vương gia."

Chương 22 hết.