Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 79: Giết đầu dưa hấu




Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng chợt bừng tỉnh, mau chóng xua tan suy nghĩ trong đầu. Chỉ chút nữa, chỉ chút nữa hắn đã muốn nhốt Phật Tịch trong nội viện Thần Tịch viện, giam cầm trong viện mang tên bọn họ.

Hắn khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt của Phật Tịch, dường như đang nhìn ngắm hàng mỹ nghê.

Phật Tịch nhìn đầu của Bắc Minh Thần.

[Thật muốn đưa tay chưởng một cái giết chết tên đầu dưa hấu này, gọi tắt là tên ngốc.]

Bắc Minh Thần thả tay xuống, ngồi dậy: "Vương phi, đi hầu hạ bổn vương tắm rửa đi."

Phật Tịch ổn định lại cảm xúc d.a.o động trong lòng, cười xấu xa gật đầu: "Ừm."

Bắc Minh Thần đưa tay xoa mặt Phật Tịch, nghiêng đầu khẽ nói bên tai nàng: "Bản vương rất muốn biết vương phi có năng khiếu gì?"

Phật Tịch không cam lòng yếu thế, đáp: "Bổn vương phi cũng muốn biết vương gia có năng khiếu gì?"

Bắc Minh Thần cười gian: "Bổn vương có năng khiếu gì? Chẳng lẽ vương phi không biết rõ sao?"

Phật Tịch nghẹn lời, liên tục ho khan, vỗ ngực. Chờ sau khi thở thông thuận, nàng giơ ngón cái lên: "Ngài hay lắm."

[Ta bái phục.]

Bắc Minh Thần đi đến cạnh bể tắm, sau đó giang hai tay ra.

Phật Tịch nhíu mày, sửng sốt mấy giây, nhanh chóng phản ứng kịp.

[Trong lòng ta đang từ chối.]

Giọng nói cảnh cáo của Bắc Minh Thần vang lên: "Tịch Nhi, nàng không muốn à?"

Phật Tịch cắn răng, đi lên trước: "Muốn chứ, sao lại không muốn.



[Ta muốn cái con khỉ.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, không có cảm xúc gì, vẫn nở nụ cười.

Thân thể Phật Tịch cứng đờ, giúp Bắc Minh Thần cởi y phục, từng món từng món. Cho đến lúc cởi áo trong, nàng dừng lại nuốt nước bọt, xoa bàn tay.


[Hừm, sao ta có vẻ giống lưu manh thế này.]

[Dáng vẻ này có khiến Bắc Minh Thần nghĩ ta ngấp nghé hắn đã lâu không?]

Phật Tịch vừa muốn ra tay, chỉ thấy Bắc Minh Thần tự cởi áo trong.

Vẻ mặt Bắc Minh Thần run lên, vì trước ngực, bên hông của Bắc Minh Thần có đầy vết sẹo dễ thấy.

Bắc Minh Thần đi thẳng vào bồn tắm, phía sau lưng lộ ra trước mặt Phật Tịch.

Phật Tịch trợn to mắt, bỗng nhiên trong mắt dâng lên vẻ đau lòng. Chỉ thấy trên lưng hắn hiện đầy vết sẹo to nhỏ, từ cổ đến eo...

Lời Phật Tịch muốn nói nghẹn trong cổ họng.

[Lúc đó hắn đau bao nhiêu?]

[Nếu là ta. chắc chắn sẽ khóc chết mất.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, chợt dừng bước quay đầu nhìn lại, đáy mắt xuất hiện vẻ d.a.o động. Cũng không phải không hề yêu hắn.


Hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy đau lòng của Phật Tịch, nhíu mày đi vòng qua nàng.

"Tịch Nhi, ta muốn thấy nàng múa."

Phật Tịch ngẩn người, sau đó gật đầu đáp lời.



[Nể tình hắn đáng thương, thuận theo hắn một lần.]

Sau đó nàng nhấc chân lên, nâng mép váy...

Bắc Minh Thần đi vào bể tắm, bên môi hiện lên nụ cười ẩn nhẫn đắc ý, cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén xúc động muốn nhào về phía Phật Tịch.

*

"Á!"

Đột nhiên Phật Tịch bị Bắc Minh Thần kéo một phen, sau khi phản ứng kịp chỉ thấy mình đã nằm trong bồn tắm. Nàng vội ngồi dậy, đưa tay lau nước trên mặt, nhìn hắn chằm chằm: "Ngài làm gì thế?"

Bắc Minh Thần thấy Phật Tịch thật sự tức giận, mím môi.

"Nàng cảm thấy ta có thể làm gì?"

"Bắc Minh Thần, ta là người, không phải công cụ."

Phật Tịch đẩy Bắc Minh Thần ra, đi đến bờ bò lên, rời đi.

Bắc Minh Thần nhìn thấy bóng dáng kia rời đi, đáy lòng dâng lên sự đau xót.

Phật Tịch về đến phòng, cởi quần áo ướt, thay một bộ y phục sạch sẽ, lại lau khô tóc.

"Kẹt kẹt." Cửa phòng bị đẩy ra.

Phật Tịch nhìn sang thấy là Bắc Minh Thần, nàng dời mắt đi qua nằm xuống giường.

Bắc Minh Thần cũng đi qua âm thầm nằm trên giường.

Sáng sớm hôm sau, Phật Tịch buồn ngủ m.ô.n.g lung đá Bắc Minh Thần bên cạnh, giọng nói cực khẽ: "Chó, ta hơi khát."