Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 68: Nàng làm vương phi quá bận lòng lo nghĩ rồi




Thị vệ mờ mịt, nhưng nhìn vẻ mặt của vương phi thì không giống nói dối.

Phật Tịch kiên nhẫn giải thích: "Ta đã hỏi vương gia rồi, yên tâm đi."

Thị vệ cũng không ngăn cản nữa.

Phật Tịch cười cười kéo Thanh Thủy đi vào phủ Thần vương. Nàng nhìn thấy sắp đi đến viện cũ của Bắc Minh Thần, chợt nắm chặt tay của Thanh Thủy, thẹn thùng nói: "Ừm, ta, ta muốn hỏi, chính là, cô nương..."

Thanh Thủy mím môi cười nói: "Vương phi yên tâm, Thanh Thủy vẫn còn trong sạch."

Phật Tịch hài lòng khẽ gật đầu, nàng không muốn Bắc Minh Thần bị nhiễm bệnh gì cả.

"Thanh Thủy cô nương yên tâm, sau tối hôm nay, nếu vương gia thích cô nương thì cô nương có thể ở lại phủ Thần vương này, không cần ở lại nơi bướm hoa kia nữa."

Thanh Thủy cười khổ nói: "Thanh Thủy sẽ không ở lại."

Phật Tịch ngạc nhiên, cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu dẫn Thanh Thủy đi đến cửa viện. Lúc thấy không có thị vệ canh giữ thì rất tò mò.

Nàng lén đi vào viện, thấy trong phòng vẫn thắp nén, cửa phòng không có thị vệ canh giữ, khó hiểu đi đến gần khẽ gọi: "Bắc Minh Thần."

Giờ phút này Bắc Minh Thần vô cùng khó chịu, không biết vì ly nước kia hay vì hắn lén xem sách cấm. Lúc nghe thấy giọng của Phật Tịch, trong lòng hắn run lên, vội giấu sách đi.



Hắn kìm nén tâm tư muốn đi ra ngoài, lên tiếng: "Ta ở đây."

Phật Tịch cười xấu xa, nghe giọng nói này có lẽ thuốc có tác dụng rồi. Nàng khẽ nói: "Vương gia, ngài có thể tắt nến không?"


[Không nhìn thấy mặt sẽ không cần ngại ngùng.]

Bắc Minh Thần đứng lên, đi qua tắt ánh nến.

[Rất ok.]

Nàng bước nhanh đến cửa, nói với Thanh Thủy: "Cô nương đi vào đi."

Thanh Thủy khẽ gật đầu, bước chân nặng nề đi thẳng về phia trước.

Phật Tịch cười cười, vội vàng đi đến Thần Tịch viện.

Thị vệ ở cửa thấy Phật Tịch trở về, rất kinh ngạc: "Vương phi?"


Chẳng phải vương gia nói ngài ấy có chuyện quan trọng muốn nói với vương phi, bảo bọn họ đừng ở cạnh quấy rầy sao?

Tâm trạng của Phật Tịch rất tốt, khẽ ừm một tiếng.



Sau đó, nàng đi vào trong viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, thở dài một hơi đi vào phòng.

Nàng thấy sau bình phong kia có ánh nến tươi sáng, lông mày nhướng lên vẻ khó hiểu, cất bước đi qua đẩy bình phong. Đập vào mắt là cửa hình tròn, đưa ta ra đẩy chỉ nghe thấy một tiếng cọt kẹt. Cửa gỗ nặng nề có vẻ cổ điển mở ra.

"Ôi đệch..." Phật Tịch nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng giật mình đến mức há hốc mồm, mắt trừng to như chuông đồng. Trong mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, nhìn xung quanh, khóe miệng cong lên đường cong hưng phấn.

Chỉ thấy xung quanh rải hoa, hương hoa xông vào mũi, có vài nhụy hoa còn nhỏ nước xuống. Trong không khí phủ sương mù màu trắng giống tiên cảnh.

"Đẹp quá!" Phật Tịch cảm thán nói, duỗi tay ra ôm từng đóa hoa vào lòng, khẽ ngửi, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc.

Nàng nhìn thấy bên phải có hai chiếc xích đu, chợt đưa tay cầm đóa hoa lên đi qua ngồi xuống, hài lòng lắc lư.

[Nhìn thế này cảm thấy Bắc Minh Thần rất tốt.]

Lúc này, chỉ nghe tiếng "Két" vang lên, cửa tròn bị người ta đẩy mạnh ra.

Phật Tịch giật mình, nàng ngồi thẳng lên quay đầu nhìn lại, thấy một người bước nhanh về phía mình. Đó chính là Bắc Minh Thần mặc cẩm y màu mực, vẻ mặt hớn hở.

Phật Tịch thấy thế, nhịp tim đập thật nhanh, vội vờ muốn đứng lên.

Bắc Minh Thần đi qua nắm bả vai của Phật Tịch, đẩy nàng lên xích đu lần nữa, nghiến răng nghiến lợi: "Phật Tịch."