Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 67: Nàng làm vương phi quá bận lòng lo nghĩ rồi




Bắc Minh Thần không ngăn được ý cười, hắn muốn việc vui xảy ra trong phòng này. Nếu như Phật Tịch không thích thì hắn cũng không để ý.

"Ừm."

Phật Tịch đưa mắt nhìn Bắc Minh Thần rời đi, đứng ở cửa vẫy tay từ biệt.

Bắc Minh Thần dời mắt, nở nụ cười vui vẻ rời khỏi Thần Tịch viện.

Phật Tịch thở dài một hơi, nàng làm vương phi quá bận lòng lo nghĩ rồi.

Nàng đi vào phòng rót một chén nước, nhìn giường hỉ đỏ chót cười ngây ngốc.

Sau khi đặt chén trà xuống, nàng ngồi trên xích đu trong đình, cả người tựa vào ghế, đẩy chân lắc xích đu, cả người có vẻ hài lòng.

Husky chạy đến bên chân, dùng đỉnh đầu cọ chân của Phật Tịch.

"Gâu gâu... Tịch tỷ, chúng ta sẽ chạy trốn thêm lần nữa sao?"

Phật Tịch tiếp tục đung đưa, lười biếng nói: "Không cần chúng ta chạy trốn, có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ bị đuổi đi thôi."

"Gâu gâu... Không thể nào, ta cảm thấy Bắc Minh Thần rất tốt."

Phật Tịch mở to mắt nhìn con chó kia, cười ha ha: "Nông cạn, ngươi vốn không hiểu rõ hắn."

"Gâu gâu... Tỷ hiểu rõ hắn lắm à?"



"Đương nhiên rồi..." Phật Tịch ngừng lại, nàng hiểu rõ Bắc Minh Thần chỉ giới hạn trong sách miêu tả.

Bắc Minh Thần là nhân vật phản diện, chỉ cần hắn xuất hiện, không phải làm chuyện xấu thì chính là đang làm chuyện xấu.


Nhưng trải qua mấy ngày ở chung, nàng cảm giác Bắc Minh Thần rất tốt. Mặc dù ngang ngược hung ác nhưng chưa từng làm khó nàng. Nhất là mấy hôm nay ngoài lạnh trong nóng còn hơi đáng yêu.

Phật Tịch nghĩ đến đây, không kìm lòng được nở nụ cười.

"Gâu gâu... Tỷ làm gì đột nhiên cười như động tình thế?"

Phật Tịch dừng cười, phun ra một chữ: "Cút."

Nhìn thấy trời sắp tối, Tòng Huyên bước nhanh chạy vào Thần Tịch viện: "Vương phi, vương phi..."

Phật Tịch nằm trên xích đu, lười biếng sắp ngủ thiếp đi. Nàng nghe thấy âm thanh, vội mở miệng: "Sao rồi?"

"Vương phi, Thanh Thủy cô nương đến phủ Thần vương rồi."

Phật Tịch khẽ gật đầu: "Đưa nàng ấy đến viện cũ của vương gia, có lẽ vương gia đang nóng lòng chờ đợi."


Tòng Huyên lắc đầu: "Không phải, Thanh Thủy cô nương không vào được."

Phật Tịch tỏ vẻ khó hiểu: "Có ý gì?"



"Thị vệ ở cổng nói vương gia phân phó, ngoại trừ vương phi, nô tỳ và Tòng Tâm thì sau này không được phép cho nữ tử khác đi vào phủ Thần vương."

Phật Tịch mạnh mẽ ngồi xuống: "Chẳng phải phủ Thần vương còn có những nữ tử khác à? Hôm nay những nữ tử kia đều bị vương gia phân phát cả rồi."

Phật Tịch đứng lên đi ra ngoài, Bắc Minh Thần này làm cái quỷ gì thế.

"Vương phi, người chậm chút đã."

Phật Tịch bước nhanh đến cổng phủ Thần vương, đã thấy Tòng Tâm đứng cùng một nữ tử xa lạ ở ngoài cửa. Nàng nhìn nữ tử xa lạ kia, ánh mắt sáng lên: "Là Thanh Thủy cô nương à?"

Thanh Thủy ngẩng đầu, vừa nhìn đã biết đây là Thần vương phi. Nàng ta hành lễ: "Bái kiến Thần vương phi."

Phật Tịch cười khoát tay áo: "Không cần khách sáo, Thanh Thủy cô nương xinh đẹp quá."

"Tạ ơn!" Thanh Thủy cúi thấp đầu.

Phật Tịch quen thuộc nắm cổ tay Thanh Thủy: "Đi thôi, chúng ta đi viện cũ của vương gia!"

Thị vệ ở cổng ngăn Thanh Thủy lại.

Phật Tịch nhìn sang: "Làm gì thế, đừng làm loạn."

Thị vệ cúi đầu xuống: "Vương phi, vương gia phân phó..."

"Ta biết, nhưng đây là vương gia đồng ý."