Vương Phi Dựa Bàn Tay Vàng Cười Lui Tình Địch

Chương 27: Đột Nhiên Phát Bệnh Thần Kinh






"Còn phải làm phiền nha hoàn của nàng khám chữa cho Dạ Hạo.

Hắn đột nhiên phát bệnh thần kinh nói bậy nói bạ, hành vi cử chỉ mất không chế, như là bị thứ gì đó bẩn thỉu nhuốm vào người vậy".
Thẩm Diệu Thần liếc mắt nhìn Dạ Minh ở bên cạnh.

Tại sao cứ mỗi lần tới trong viện Vương phi là tốc độ của Dạ Minh lại nhanh như chớp, bản thân hắn suýt nữa cũng đuổi không kịp, chớ đừng nhắc tới vừa rồi trong tay Dạ Minh còn xách theo một đại nam nhân thân thể cường tráng.
Dạ Minh làm bộ như không phát hiện ra Thẩm Diệu Thần đang quan sát mình, hai mắt nhìn thẳng phía trước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
"Đột nhiên phát bệnh thần kinh?"
Mộc Vân Cẩm ngồi xổm người xuống ghé vào trước mặt Dạ Hạo, còn tự tay chọc chọc cánh tay Dạ Hạo.
Thẩm Diệu Thần thấy nữ nhân trước mặt một lòng một dạ đặt tâm tư ở trên người nam tử khác, hai chân mày nhíu chặt lại.
"Vương phi không hiểu y thuật, cớ gì cứ vây quanh Dạ Hạo?"
"Thiếp chưa từng thấy phát bệnh thần kinh là như nào, tò mò muốn xem mà thôi".
Mộc Vân Cẩm bĩu môi, nói một cách lạnh lùng.
"Vân Tấn, mạng người quan trọng, em mau khám cho Dạ Hạo xem có vấn đề gì".
Mộc Vân Cẩm đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, nửa dựa ở bên tường, một chân còn không ngừng rung, dáng vẻ y như một tên ăn chơi nhà giàu.
"Vương phi là nữ nhi phủ Thừa tướng, ngâm thơ vẽ tranh dốt đặc cán mai thì thôi chẳng lẽ ngay cả hình tượng cũng quên sạch sành sanh luôn rồi?"
Thẩm Diệu Thần thật sự là có chút nhịn không được.

Ở chung với nàng trong khoảng thời gian ngắn thôi nhưng hắn phát hiện ra nữ nhân này hành sự không câu nệ tiểu tiết, rất có khí phách của một đấng nam nhi, chênh lệch khá xa so với lời đồn quý nữ kiểu mẫu trên phố.
"Vương gia đừng hở tí là lại lôi phủ Thừa tướng ra nói.

Phụ mẫu thiếp chỉ là xót thiếp thân thể gầy yếu từ nhỏ, vì vậy nuông chiều một chút, nhưng cũng không giống những gì Vương gia nói, quên sạch hình tượng".
"Vương gia, nếu như người và Vương phi trò chuyện thêm một lát nữa, sợ rằng Dạ Hạo sắp không cứu nổi nữa rồi".

Dạ Minh ở một bên đúng lúc nhắc nhở.

Nếu không liên quan tới tính mạng Dạ Hạo, kỳ thực Dạ Minh hoàn toàn không cần phải nói nhiều lời như vậy.
Mộc Vân Cẩm bỏ đi ý niệm tiếp tục tranh cãi với Thẩm Diệu Thần, liên tục phân phó Vân Tấn khám chữa cho Dạ Hạo.
Bởi vì Vân Tấn chỉ nghe theo mệnh lệnh của Mộc Vân Cẩm cho nên vừa rồi nàng cãi nhau với Thẩm Diệu Thần, Vân Tấn đều tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Dạ Hạo nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, đôi môi trở nên trắng bệch, tứ chi vẫn cứng ngắc bất động, như là một bức tượng gỗ vậy.
Sau khi Vân Tấn khám qua thì đưa ra kết luận khiến tất cả mọi người đều cả kinh.
"Hồi bẩm Vương phi, nô tỳ đã kiểm tra cẩn thận, hắn vẫn chưa trúng độc, sở dĩ có biểu hiện như vậy có thể liên quan tới vu thuật (1) thất truyền trong giang hồ".
(1) vu thuật: thuật phù thủy
"Vu thuật? Không phải cái này đã bị nghiêm cấm bằng sắc lệnh ở Thiên Khải rồi sao?"
Mộc Vân Cẩm biết chút ít về cái này.

Bất luận là ở thời không ở địa phương nào, vu thuật hại người đều tuyệt đối không thể truyền lưu.
"Nô tỳ không biết, nô tỳ cũng chỉ dựa theo lời sư phụ kể về cấm thuật.

Qua nét mặt cùng với tứ chi cứng ngắc của hắn, hiển nhiên là bị kẻ khác thao túng không đúng cách nên mới biến thành như thế này".
"Ý của em là kẻ thao túng Dạ Hạo cũng không tinh thông cấm thuật này, chỉ hiểu chút vo ve mà thôi?", Mộc Vân Cẩm phân tích.
"Nô tỳ đoán là thế.

Vu sư chân chính biết sử dụng cấm thuật này, trừ khi là muốn mạng của người trúng cấm thuật, bằng không thì sau đó cùng lắm thì chỉ mất đi một phần ký ức".
"Mất đi ký ức?", Thẩm Diệu Thần như có điều suy nghĩ lặp lại một câu.
"Sao, Vương gia có hoài nghi gì không?"
Mộc Vân Cẩm đổi tư thế dựa ở bên tường, một tay vuốt vuốt lọn tóc dài trên ngực.
"Bản vương đã nhiều ngày điều tra kẻ ám sát Vương phi.

Những ám vệ đuổi theo đều có võ nghệ cao cường nhưng hết lần này tới lần khác để kẻ đó trốn thoát mà không thể làm gì, sau khi trở về vương phủ cũng mất đi một phần ký ức".
"Cho nên Vương gia nghi ngờ thủ pháp dùng trong hai chuyện này đều giống nhau, nhưng người đứng ở phía sau thao túng không phải là cùng một người?", Mộc Vân Cẩm đúng lúc nói.
"Đúng là như vậy.

Có biện pháp hóa giải không? Nếu cứ để cho kẻ đó tiếp tục như vậy, sợ rằng tính mạng sẽ gặp nguy".
"Cần phải có người dùng cấm thuật tự mình hóa giải, nếu không thì không còn cách nào khác".
Vân Tấn cũng không am hiểu cấm thuật này, cho nên chỉ có thể ăn ngay nói thật.
"Không thể tìm người tài giỏi hơn hóa giải sao? Người dùng cấm thuật đều ở sau lưng quấy phá, dĩ nhiên không có khả năng sẽ hóa giải cấm thuật này", Thẩm Diệu Thần đề nghị.
"Không phải quốc sư đại nhân suốt ngày rảnh rỗi, đã từng đi qua muôn sông nghìn núi, kiến thức rộng mở, chắc hẳn sẽ có thể phá giải cấm thuật này".
Mộc Vân Cẩm dò xét nhìn Dạ Hạo đang nằm trên đất, trong đầu thoáng hiện lên Lăng Dục Tu phóng túng tùy tiện.
"Dạ Minh, mau mau đi mời quốc sư đại nhân qua đây, đừng kinh động tới người trong cung".
Dạ Minh tựa như một trận gió biến mất ở trước mặt mọi người, Mộc Vân Cẩm không khỏi chặc lưỡi, có khinh công quả nhiên là thuận tiện hơn rất nhiều.
"Sao Vương phi trông có vẻ hâm mộ thế, không phải là đang muốn nhét Dạ Minh vào kế hoạch bao ba nghìn trai lơ của nàng đó chứ?"
"Nếu Vương gia nguyện ý nhịn đau cắt thịt, thiếp cũng cố gắng nhận lấy".
Mộc Vân Cẩm vẻ mặt bình thản, trong đôi mắt sáng trong lộ ra một tia giảo hoạt.
"Nàng..."
Thẩm Diệu Thần làm bộ phất tay áo một cái, đáy mắt rừng rừng một đám lửa nhỏ.
Không bao lâu sau, Lăng Dục Tu theo Dạ Minh đi tới Thần Vương phủ.

Theo đến còn có Bạch Nguyệt Di đang trốn ngoài viện.
Nàng ta lén lút mờ ám ngó đầu, cẩn thận dòm vào trong viện.

"Tình huống khẩn cấp, mong Vương phi bỏ qua cho tại hạ tự ý tiến nhập viện của Vương phi".
"Không sao cả, bản vương phi không để bụng những quy củ này, quốc sư đại nhân cứ khám cho Dạ Hạo đi, trông thật dọa người".
"Dạ Minh, đặt Dạ Hạo ở trên giường".
Dạ Minh lúc đầu không có phản ứng, cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Diệu Thần quét tới, Dạ Minh mới ra tay xách Dạ Hạo từ dưới đất lên, ném vào trên giường, tạo ra một tiếng "rầm".
Khóe miệng Mộc Vân Cẩm co giật dữ dội.

Bây giờ nàng vô cùng chắc chắn giữa hai người này nhất định có thâm thù đại hận.
Lăng Dục Tu cũng không nghĩ tới động tác của Dạ Minh lại thô bạo như thế, con mắt chớp đến mấy lần, hiển nhiên không dám tin.
"Thuộc hạ của Vương gia thật đúng là trung thành.

Phàm không phải lệnh của người, không ai có thể sai khiến hắn".
"Tất nhiên rồi, thuộc hạ của bản vương không trung thành với bản vương, chẳng lẽ phải trung thành với quốc sư đại nhân sao?"
Lăng Dục Tu bất đắc dĩ lắc đầu, kiểm tra cho Dạ Hạo ở trên giường.
Sau một loạt động tác khiến người ta hoa mắt, Dạ Hạo vô ý thức tự tay che trước ngực, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ không gì sánh được, còn có một tia may mắn sống sót sau tai nạn.
"Khụ khụ..."
Dạ Hạo chợt ho khan vài tiếng, đột nhiên cảm giác toàn thân đau nhức vô cùng, như là sau khi rơi xuống vách nút, cơ thể bị vỡ ra làm ngàn mảnh.
"Vương gia, thuộc hạ bị sao vậy? Vì sao lại cảm thấy xương khớp toàn thân như nát ra thế này".

(tội =))))))
Dạ Minh ở một bên giả chết, tận lực khiến người ta bỏ qua sự hiện hữu của mình.
Lăng Dục Tu vừa rồi cũng thấy được Dạ Minh đã thô lỗ ném Dạ Hạo lên trên giường như này, cho nên hiện tại y cũng không biết có nên trả lời không.
Dù sao người cũng là do y cứu, miễn cho Dạ Hạo nghi ngờ y cứu người sai cách nên mới có thể để lại di chứng.
"Khụ khụ...Vừa rồi là do lúc bản vương và ngươi đang nghị sự, ngươi đột nhiên phát bệnh thần kinh rồi ngất đi, quốc sư đại nhân ra tay cứu giúp nên mới cứu được ngươi".
"Đa tạ ơn cứu mạng của quốc sư".
Lúc này toàn thân Dạ Hạo bủn rủn vô lực, không thể quỳ xuống khấu tạ, chỉ có thể gật đầu tỏ thành ý.
"Nhưng chuyện ngươi bất tỉnh có thể liên quan tới vu thuật bị Thiên Khải nghiêm cấm bằng sắc lệnh.

Ngươi tốt nhất nhớ lại xem mấy ngày gần đây đã tiếp xúc với kẻ nào khả nghi, xảy ra chuyện đáng ngờ nào".
Thẩm Diệu Thần lời nói sắc bén chỉ điểm mấu chốt của vấn đề.

Nếu như muốn thao túng Dạ Hạo nhất định là đã tiếp xúc qua, bằng không sao có thể vô căn cứ thao túng một người xa lạ.
Dạ Hạo còn chưa thoát ra khỏi mới suy nghĩ hỗn độn, cả người vô hồn.
Dạ Hạo khổ nghĩ thật lâu, trong đầu bỗng hiện ra một nữ nhân.
"Đúng rồi, hôm qua lúc xế trưa thuộc hạ có đi điều tra việc Vương phi bị tập kích, gần chỗ xảy ra chuyện gặp được một hồng y nữ tử.

Cô nương này không cẩn thận đụng phải thuộc hạ, thiếu chút nữa đã làm rơi cái rổ khoác trên tay.

Cô nương đó liên tục nói xin lỗi, thuộc hạ không nghi ngờ gì, chỉ gặp thoáng qua cô ấy một lát mà thôi".
Dạ Hạo tin chắc mấy ngày nay không có xảy ra chuyện gì đặc biệt, chỉ có một nữ tử hồng y kia khắc sâu trong ký ức của Dạ Hạo.
"Ngươi nghĩ kỹ xem có đồ vật gì bị cô ta cầm đi không?"
Vân Tấn hỏi ra điểm mấu chốt của sự tình.

Đối phương phải lấy được thứ gì đó bên mình của người bị dùng cấm thuật thì mới có thể thi triển pháp.
Dạ Hạo dùng sức lắc đầu.

Hắn giãn gân cốt, điều động nội lực xua tan đi cảm giác đau nhức ở bắp thịt, cẩn thận kiểm tra lại y phục của mình.
Lúc tầm mắt của Dạ Hạo dừng ở bên hông thì phát hiện ra miếng lệnh bài xanh sẫm đeo ở đai lưng không thấy đâu nữa.


Miếng lệnh bài đó Dạ Hạo không dùng, nhưng tượng trưng cho thân phận ảnh vệ vương phủ của Dạ Hạo.
"Hồi bẩm Vương gia, lệnh bài của thuộc hạ không thấy đâu nữa.

Đây là thứ Vương gia tự tay giao cho thuộc hạ, tượng trưng cho thân phận của thuộc hạ.

Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ phải đi tìm lệnh bài về".
Dứt lời, Dạ Hạo giùng giằng đứng dậy, thế nhưng choáng đầu hoa mắt, ngay cả người trước mắt cũng xuất hiện ảo giác.
Mộc Vân Cẩm tự tay ấn Dạ Hạo ngồi xuống, trực tiếp quở trách một tràng.

Đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng mở ra đóng lại khiến người ta sinh lòng kiều diễm.
"Chỉ là một miếng lệnh bài mà thôi, đâu quan trọng bằng tính mạng của ngươi.

Động chút là thuộc hạ đáng chết.

Hôm nay ngươi suýt chút nữa đã cưỡi hạc đi tây thiên rồi, vậy mà nói năng không biết suy nghĩ.

Tuy nói không thể mê tín dị đoan nhưng dù sao cũng phải nói gì đấy tốt về bản thân chứ".
Mộc Vân Cẩm vén lọn tóc dài bên mai, thao thao bất tuyệt nói: "Ví dụ như thuộc hạ chắc chắn sống lâu trăm tuổi, thuộc hạ chắc chắn sẽ có nhân duyên mỹ mãn chẳng hạn.

Những thứ tốt đẹp thế này mới là điều ngươi mỗi ngày nên nhắc tới.

Thật là một đám người cứng đầu cổ hủ".
Nàng nói một tràng mà không cần lấy hơi, khiến cho mấy người ở đây á khẩu.
Lăng Dục Tu mất hình tượng há hốc mồm, cằm như sắp rơi xuống đất.
"Vương phi có tài ăn nói, lưỡi sáng hoa sen (2), tại hạ bội phục sát đất".
(2) lưỡi sáng hoa sen: Điển cố "thiệt xán liên hoa" xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc triều.

Truyện kể rằng Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh.

Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm kinh, không bao lâu sau, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào thấy lòng thư thái, vui sướng.

Người đời sau dùng cụm từ "thiệt xán liên hoa" hay "lưỡi sáng hoa sen" để chỉ những người có biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen – ND.
Dạ Hạo vô ý thức đưa tay nâng cằm đang sắp rớt xuống lên, như là bị trật khớp vậy.
"Vương phi dạy phải, thuộc hạ ngày sau nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của Vương phi, sống lâu hơn rùa".

(rùa có tuổi thọ rất dài).