Vương Phi Dựa Bàn Tay Vàng Cười Lui Tình Địch

Chương 15: Đại Nạn Buông Xuống






"Dạ Hạo, mời Ly Vương điện hạ vào trong điện rồi nói".
Thẩm Diệu Thần đột nhiên thanh tỉnh, thu hút sự chú ý của mấy người tỏng điện, vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng sẽ phải chờ thêm một hồi lâu nữa chứ.
Dạ Hạo nhận được mệnh lệnh bèn buông cánh tay đang ngăn cản Thẩm Ngọc Thư xuống, làm ra thủ thế "mời".
Bởi vì đã lấy sai bình thuốc nên khiến Thẩm Diệu Thần uống nhầm bất tỉnh, Mộc Vân Cẩm tự thấy hổ thẹn nên vẫn luôn ngồi trông ở bên giường của hắn.
"Vương gia cuối cùng cũng tỉnh rồi, thiếp còn tưởng rằng mình thật sự sẽ phải vác trên lưng tội danh khắc chồng chứ".
Ban đêm hơi lạnh, Mộc Vân Cẩm xốc lại chăn mỏng đắp trên người lên, thản nhiên đứng dậy, cử chỉ vô cùng đoan trang phóng khoáng.
"Hình như Vương phi rất trông chờ bản vương chết nhỉ? Việc bản vương còn sống khiến Vương phi thấy ngứa mắt sao?"
Trong hai con mắt sâu không thấy đáy của Thẩm Diệu Thần như ngưng tụ một vẻ bực mình, trong giọng nói cũng bộc lộ sự bất mãn.
"Không phải đâu mà.

Thiếp có điều không hiểu, lần này Vương gia bị trọng thương, vì sao hai vị muội muội lại không đến đây tùy thị tả hữu, hay là do Vương gia vì thiếp mà diễn ra trò hay này?"
"Độc dược trong cơ thể Bạch trắc phi còn chưa hết hoàn toàn, còn phải điều dưỡng một thời giam, bản thân mình còn lo chưa xong, nào có thời gian hầu hạ bản vương? An trắc phi hôm nay đã trở về phủ Thái phó, trong phủ chỉ còn lại một mình Vương phi rảnh rỗi, bản vương không gọi ngươi tới thì còn có thể gọi người nào đây?"
"Nghe Vương gia nói như vậy, thiếp nên cảm thấy vinh hạnh bội phần mới phải, thật vinh hạnh khi có phúc được hầu hạ ở bên cạnh Vương gia".
Đôi mắt của Mộc Vân Cẩm tựa như nước trong mênh mông long lanh sóng nước, nàng liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc Thư vừa mới vào trong điện, trong đầu đã xuất hiện ý định muốn rời khỏi đây.
"Nếu Vương gia đã không có chuyện gì, vậy thiếp xin cáo lui trước, không thể làm trễ nãi chính sự của Vương gia và Ly Vương điện hạ được".
"Mời Vương gia dùng viên đan dược này, ba ngày sau đều đặn mỗi ngày một viên thì độc tố trong cơ thể Vương gia đều sẽ bị đào thải hết, có thể đảm bảo an toàn cho cơ thể".

Vân Tấn cung kính dâng bình sứ lên cho Mộc Vân Cẩm, sau đó lập tức cúi đầu lui sang một bên.

Mộc Vân Cẩm cúi đầu nhìn bình sứ trong tay, bỗng nhiên bắt đầu sinh ra cảm giác không muốn đưa bình giải dược cho nam nhân trước mặt.
Khóe môi nàng cong lên thành một nụ cười nhạt, tựa như cơn gió lạnh trong mùa đông khắc nghiệt thấu xương này, khiến mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Không phải hắn rất mong chờ để nàng gánh vác cái danh khắc chồng sao? Nếu như có thể đúng như ý nguyện của hắn, đây không phải là một chuyện tốt sao?
Mấy người trong điện đều đang nhìn chằm chằm bình sứ ở trong tay Mộc Vân Cẩm.

Dạ Hạo thậm chí còn muốn tiến lên đoạt lấy bình sứ đó, làm sao hắn lại luôn cảm thấy Vương phi không muốn giao bình giải dược cho chủ tử nhà mình nhỉ?
"Các ngươi nhìn bản vương phi như vậy làm gì?"
Dạ Hạo ấp úng không dám nói một chữ nào, hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn nam nhân đang nằm trên giường, trông có vẻ sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng thầm nhủ.
Thẩm Diệu Thần bỗng nhiên chậm rãi đứng dậy, trên cánh tay phải có kiếm thương nên chỉ có thể dùng lực ở tay trái.
"Làm sao, Vương phi không muốn đưa giải dược cho bản vương à? Hay là Vương phi muốn dùng bình giải dược này để đổi lấy quyền lợi gì?"
"Lẽ nào thiếp ở trong mắt Vương gia lại tiểu nhân như thế? Nhưng thiếp sẽ không từ chối đâu, hay là Vương gia đưa của hồi môn của thiếp cho thiếp tự xử lý nhé?"
Mộc Vân Cẩm giả bộ như đành phải nhận hết mọi sự tủi thân ủy khuất, kì thực ở trong lòng đã sớm vui mừng như trẩy hội.

Hiếm khi nào nam nhân này chủ động mở miệng, nếu không đòi hỏi điều kiện gì chẳng khác nào đang phụ bạc chính mình.
"Vương phi chưa chi đã không dằn nổi đòi lại của hồi môn, chẳng lẽ muốn đổi thành tiền rồi đi bao trai lơ sao?"
Thẩm Diệu Thần bỗng dưng nghĩ đến, cả người tức giận như sắp phát điên rồi.
Nữ nhân này ngoài chuyện bao trai lơ ra thì còn có thể nghĩ đến chuyện gì khác không? Ví dụ như đàng hoàng nghiêm chỉnh ở trong phủ, sinh cho hắn một mụn con, hai người cùng nhau đầu bạc răng long chẳng hạn?
Thẩm Diệu Thần cũng kinh ngạc với ý niệm vừa chợt lóe lên trong đầu mình.

Từ khi nào hắn bắt đầu có suy nghĩ muốn ràng buộc với nàng cả đời?
"Vỗn dĩ thiếp tạm thời còn chưa có tính toán này, cảm ơn Vương gia đã nhắc nhở thiếp, tính toán sớm một chút cũng không phải không thể".
Mộc Vân Cẩm hơi nâng cằm, bởi vì vị trí ngồi khác nhau nên nàng có thể cư cao lâm hạ nhìn nam nhân đang ở trên giường, không có cách nào để ngăn nàng lại.
"Hay là tẩu tẩu đưa giải dược cho nhị ca đi! Dù sao cũng không thể khiến một chiến thần từng dẫn binh xuất chinh lại phải chết dưới chiêu thức thấp hèn của bọn tặc nhân được".
Mộc Vân Cẩm nghiêng người sang, trong mắt đều là vẻ nghiền ngẫm, khóe miệng mang theo tiếu ý như có như không.
"Ly Vương điện hạ xưa nay thích quạt gió thổi lửa hóa ra cũng có thể chân tâm thật ý quan tâm tới hoàng huynh của mình cơ à, thật sự khiến người ta không thể tin nổi".
Mộc Vân Cẩm cũng không để vụt mất tia lo lắng lóe lên rồi biến mất trong phút chốc trong mắt Thẩm Ngọc Thư, lần này hắn ta thật sự quan tâm nam nhân đang nằm ở trên giường kia.
"Quên đi, thiếp cũng không phải loại người nói không giữ lời, nếu Vương gia đã bằng lòng đem của hồi môn cho thiếp tự mình xử lý, thiếp đương nhiên mang ơn Vương gia, giải dược này coi như thiếp tặng cho Vương gia vậy".
Mộc Vân Cẩm nói rất đường đường chính chính, ngay cả Vân Sơ cũng phải nhìn chủ tử nhà mình với cặp mắt khác xưa.

Đây quả thực đúng là quý nữ điển hình ở trong kinh, đã được lợi còn bày đặt ra vẻ rộng lượng.
Lúc này không có một từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng bây giờ của Thẩm Diệu Thần nữa rồi.


Không biết hắn gặp phải dạng nữ nhân kì quặc gì đây?
"Tẩu tẩu thật sự không giống như lời đồn trong kinh, trông tẩu tẩu thế này đâu có chỗ nào là thân thể nhu nhược yếu ớt, rõ ràng là một tiểu thư quần áo lụa là nhưng cà lơ phất phơ mới đúng".
Thẩm Ngọc Thư ngưng mắt nhìn bóng lưng Mộc Vân Cẩm rời đi, nhất thời xúc động nghìn lần.
"Rõ ràng là cố tình làm bậy, đâu phải dáng vẻ mà một quý nữ nhất giới kinh thành nên có".
Thẩm Diệu Thần khó khăn giật giật cánh tay phải của mình, cảm giác đau đớn kịch liệt đã tiêu tán từ lúc nào.
Dạ Hạo từ một bên đi tới, bưng đĩa mứt hoa quả vừa mới sai người chuẩn bị đến, sau đó lại cung kính dâng bình sứ chứa giải dược cho Thẩm Diệu Thần.
Hắn tiếp nhận bình sứ, đổ đan dược ra, ăn kèm với mứt hoa quả rồi mới lấy nước uống thuốc.

Đan dược ở trong bình sứ này hắn chẳng có gì nghi ngờ, bằng không cũng không cần giữ chủ tớ ba người họ ở chỗ này đợi lâu như vậy.
Từ trước khi Mộc Vân Cẩm được gả tới Vương phủ, hắn đã phái người tra xét chủ tớ ba người họ từ trong ra ngoài rồi.
Thứ nhất, tứ hôn này là do đương kim Hoàng Thượng hạ chỉ, nguyên do trong đó cũng thật khó đoán, hắn chỉ có thể coi như là tai mắt mà Hoàng Thượng phái tới.
Thứ hai, cho dù nàng là người vô tội, chuyện thành hôn giữa hai người là bất đắc dĩ thì nàng cũng không thể thủy chung một lòng với hắn được, không thể không phòng bị.
"Sao sắc mặt của ngươi cũng trắng bệch vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng bị trọng thương à?"
Thẩm Diệu Thần nhẹ nhàng buông trà trản trong tay xuống, ánh mắt dò xét dừng lại ở trên người Thẩm Ngọc Thư.
"Nhị ca cứ nói đùa, ngày nào ta cũng ăn ngon ngủ yên, tiêu diêu tự tại, sao có thể giống như nhị ca gây thù chuốc oán quá khắp nơi được? Không chừng một ngày nào đó sợ là sẽ phải ngã ở dưới tay tặc nhân đấy".
Thẩm Ngọc Thư nói một câu đàu giỡn không đến nơi đến chốn để che giấu, nhưng cũng khó để che đậy vẻ mặt khó coi của hắn bây giờ.
Dạ Hạo cũng men theo ánh mắt chủ tử nhà mình nhìn sang.

Theo như lời chủ tử, Ly Vương điện hạ lúc này trông thật tiều tụy, vẻ mặt khó coi, như là đang cực lực đè nén cảm giác thống khổ gì đó, tựa như trong nháy mắt hắn đã già đi trông thấy, rõ ràng hắn mới chỉ là một chàng thiếu niên tuổi gần mười lăm thôi mà?
"Nếu nhị ca không có việc gì vậy ta đi về trước, cũng không thể bởi vì nhị ca mà làm trễ nãi mộng đẹp của ta được".
Nói xong một câu, Thẩm Ngọc Thư cố nén cảm giác đau đớn từ lục phủ ngũ tạng truyền tới, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt lăn dài trên trán, tứ chi như bị mất tự chủ, lúc nào cũng có thể giống như một chiếc lá khô chao đảo trong mưa gió, bị mưa rơi gió thổi mà điêu tàn.
Thẩm Diệu Thần nhìn theo bóng lưng tiêu điều của Thẩm Ngọc Thư đang hốt hoảng rời đi, hai đồng tử giống như tầng cuối cùng của âm ti địa phủ, sâu không lường được.
"Quốc sư đêm khuya đến thăm, thật đúng là cực kỳ biết chọn thời cơ".
Thẩm Diệu Thần chậm rãi thu hồi ánh mắt, cũng chỉ có quốc sư mới có thể đến đến đi đi vô ảnh vô tung như vậy.
Lăng Dục Tu thu hết dáng vẻ chật vật của Thẩm Ngọc Thư vào trong mắt, tay y nắm hai bức bức hoạ.

Hắn ném hai bức họa tới trên giường của Thẩm Diệu Thần, hoàn toàn không để ý tới vết thương trên cánh tay của hắn.
"Ngươi muốn mưu hại ta à?"
"Tại hạ nào có can đảm kia, tốt xấu gì Thần Vương điện hạ cũng đã từng ở trên chiến trường oanh tạc một cõi, ta cũng không muốn tự chuốc lấy khổ như Ly Vương điện hạ, tự mình lấy dây buộc mình".
"Cảm phiền quốc sư chỉ giáo thêm?"
"Lẽ nào ngươi vẫn chưa rõ sao?"
Lăng Dục Tu nhíu mày nhìn về phía Thẩm Diệu Thần nằm trên giường, đáy mắt sâu thẳm khó phân biệt.
"Các ngươi lui xuống trước đi".

"Thuộc hạ tuân mệnh".
Dạ Hạo cùng Dạ Minh rời khỏi điện, trong điện một lần nữa trở về trạng thái yên lặng.
"Quốc sư có chuyện thì cứ nói thẳng, đừng cứ che che giấu giấu như thế, không phóng khoáng chút nào".
Lăng Dục Tu suýt nữa đã bị chọc tức đến nỗi phải bật cười, người trước mặt này lúc nào cũng trổ tài miệng lưỡi cực nhanh.
"Đại nạn của Ly Vương điện hạ đã buông xuống, chỉ có duy nhất một phương pháp có thể hóa giải, có điều phải xem Vương gia đã tìm được thiên mệnh chi nhân hay chưa".
Sắc mặt của Thẩm Diệu Thần chợt biến đổi.

Hắn cũng không còn sống được bao lâu nữa, tất cả mọi chuyện dường như đã có lời giải thích.
Thẩm Diệu Thần ở ngay trước mặt Lăng Dục Tu vén ống tay áo ở cánh tay phải lên, để lộ ra thương thế, vải mịn băng bó vô cùng tốt, đã vậy còn được thắt nơ thật xinh đẹp.
"Cảm phiền quốc sư tháo vải ra là sẽ biết".
Lăng Dục Tu không nghi ngờ gì, tiến lên một bước động tác nhanh nhẹn tháo mở vải băng bó ra, lúc kiếm thương lộ ra ngay cả bản thân Thẩm Diệu Thần cũng cảm thấy khó có thể tin được.
Kiếm thương vốn dĩ đủ sâu để thấy xương lúc này đã khép lại, vết máu rỉ ra đã khô, chuyển sang màu đen đậm, còn đang có xu hướng kết vảy.
"Cái này..."
"Chúc mừng Vương gia, không cần tốn chút công phu sức lực nào đã gặp được thiên mệnh chi nhân rồi!"
"Quốc sư nói thế có ý gì?"
"Vương gia lẽ nào vẫn chưa rõ sao? Cũng có thể là do Vương gia quá đỗi kinh ngạc nên nhất thời khó có thể tiếp thu được mà thôi".
Lăng Dục Tu ý vị thâm trường ngắm nghĩa thương thế trên cánh tay Thẩm Diệu Thần.

Vừa rồi tất cả những gì xảy ra trong điện y đều tận mắt nhìn thấy, chỉ là không muốn hiện thân sớm mà thôi.
"Ý của quốc sư là, sau khi Dạ Minh đụng vào vết thương của bản vương thì chỉ có một mình Vương phi, cho nên Vương phi là thiên mệnh chi nhân mà bản vương vẫn luôn âm thầm tìm kiếm sao?"
"Vương gia nói rất có lý.

Không ngờ Vương phi lại có bản lĩnh như vậy.

Đợi ngày nào đó nếu tại hạ bị thương nhất định phải mượn diệu thủ của Vương phi một lát mới được, đau đớn ngoài da thịt mặc dù tại hạ có thể chịu được, nhưng có phương pháp thần kỳ tự nhiên cũng rất tốt".
Hai mắt Lăng Dục Tu sáng lên, tựa như tìm được một mỹ nhân tuyệt diệu nào đó không bằng.
"Sao quốc sư cứ thích vòng vo thế nhỉ? Hiện nay việc cấp bách không phải là phải xác định xem Vương phi có phải thiên mệnh chi nhân hay không sao?".