Ngày hôm trước..
Tiểu Nhị đến thăm Tần Uyển Tình, còn đặc biệt mang nhiều đồ ngon theo nữa, gương mặt vui vẻ dữ lắm, câu nào câu ấy đều ngọt như mía khiến nàng đang uống trà suýt nghẹn
" Ngươi bị làm sao vậy? " Tần Uyển Tình bày ra bộ dạng sợ hãi, cố tình lùi về sau hai bước
" Ta nói này, thật ra trang chủ nhìn khốn nạn vậy nhưng mà tốt lắm " Tiểu Nhị không trả lời câu hỏi của nàng, mà lại lệch lạc đi đâu ấy
" Thì ta có nói hắn ra sao đâu "
" Đúng! Trang chủ vừa có nhan sắc vừa tiền tài, ai có được người thì chính là tích đức mấy đời đấy "
Rồi.. Thì làm sao? Liên quan gì nàng
Tiểu Nhị nói nhiều lắm, nói tới mức mặt đỏ ửng cả lên, chắc cổ họng khô nên hắn uống liền mấy chén trà, quay lại thấy nàng vẫn còn mang vẻ mặt: ngươi nói cái gì ta không hiểu, thật khiến hắn đau đầu mà, nếu không phải trang chủ dạo này hỏi han nàng, thấy nàng không nhắc đến trang chủ nên người nổi điên lên, Tiểu Nhị bị sai vặt như người ở vậy, lại đối mặt với vẻ khó chịu của trang chủ, nên hắn đành tới đây khuyên nhủ Tần Uyển Tình
" Haiz, trang chủ rất tốt với ngươi, nghe ngươi bị sơn tặc bắt, liền sai người cứu ngươi về đấy "
" Sơn tặc? " Tần Uyển Tình nghi hoặc hỏi, các ngươi không phải sơn tặc à
" Ừ, cái đám nhìn giống người dân thật thà chất phác ấy, ngươi lại còn ở ngay sào huyệt của bọn chúng nữa " Tiểu Nhị nói rất hiển nhiên
Đệch!
Thế cái đám người Phùng An ấy là sơn tặc à? Nghĩ cũng lạ, lúc ấy Vũ Nhiên kiên quyết bảo nàng ở trong xe, thì ra hắn biết mọi chuyện rồi sao?
" Không phải sào huyệt của chúng là khu rừng này à "
" Nơi này á? Bọn tép riu ấy làm sao có thể vào đây được " Tiểu Nhị còn khinh bỉ nói
Ha ha, mẹ nó, vậy mà dám lừa nàng, cũng chỉ tại bọn chúng lập kế hoạch đưa Tiểu Hồng dụ dỗ nàng, nếu không thì nàng đã nghi ngờ rồi, vả lại nàng đã đặt trọn lòng tin cho Vũ Nhiên, nên lúc nào cũng yên tâm ở bên hắn, mà phần lớn là trời lạnh nên não sinh lười hoạt động, đã vậy còn uống say
Thế rốt cuộc bọn họ cứu nàng
Chuyện cười gì vậy? Vậy là ở đây an toàn hơn ngoài đó
Nàng có nên đến cảm ơn nam nhân kì lạ kia không?
" Được rồi, đi ra ngoài đi "Tần Uyển Tình ngồi xuống ghế, vẻ mặt vẫn bình thản, ở chung với Vũ Nhiên có mấy ngày, lòng nàng liền giống chương trình mười vạn câu hỏi vì sao rồi
....
Cùng lúc đó
Vũ Nhiên ngồi trên ghế vàng, còn được che lọng, thoải mái quan sát khu rừng, bên cạnh là một đám người bị trói chặt, nằm im trên mặt đất
" Vương gia, xin tha tội, thảo dân có mắt như mù " Phùng An lên tiếng, cố cựa quậy nhưng không được
Vũ Nhiên không đáp, cũng chẳng có chút biểu cảm gì cả, coi như Phùng An không tồn tại
Tiểu Hồng ngồi một góc, tay cũng bị trói, nhưng không chặt mấy, hờ hững nhìn đám người kia, rồi cúi đầu, chẳng biết cuộc sống khốn khổ đến mức nào mà có thể khiến một đứa trẻ trở nên như vậy, diễn trò giỏi tới mức Tần Uyển Tình cũng không nhận ra, hoặc có thể không phải diễn giỏi, mà do trời quá tối, Tần Uyển Tình lại sợ lạnh nên nàng không để ý
Chung quy lại cũng tại nàng lười
Lười cũng đâu phải là cái tội đâu, đúng không?
...
Thêm hai ngày nữa, cuối cùng nam nhân kì lạ cũng gặp nàng, nàng nhận ra, hình như hắn càng yêu nghiệt thì phải, hoặc hắn trang điểm đậm hơn
Tiểu Nhị đứng bên cạnh, bên mặt phải còn có vết cào đỏ ửng, xem ra là mới bị, Tịnh My ngồi gần đấy, mặt mũi hầm hầm nhìn y
" Nàng ngồi lại đây " Giọng nam nhân trầm thấp lại gợi cảm, nghe mà xao xuyến cả lòng, tiếc là nàng chưa đạt tới độ mê trai cao nhất, nên vẫn có thể cầm cự
Ngươi là đang cố tình quyến rũ bản công chúa à?
Tần Uyển Tình vẫn vui vẻ cười, nàng đã bước đầu xác định những con người này không có ý làm hại nàng
" Nào, nàng đã nhớ ra chưa? " Giọng hắn rất giống dỗ dành trẻ nhỏ, nhưng nàng nghe vào hơi sởn da gà
" Ta vẫn chưa " Nàng vẫn cười, nhưng cảm thấy câu nói này đi với thái độ của nàng thì có hơi sai sai
" Không sao, nhưng mà về việc chúng ta có hôn ước, thì nàng vẫn phải cố nhớ, như vậy thì ta mới đường đường chính chính cưới nàng "
WTF?????
Lại hôn ước ấy à??
Giỏi lắm con gái, mới nhỏ tuổi mà hốt hai cái hôn ước khủng bố như vậy, rất đáng khen
Phi phi, đây không phải là vấn đề
Làm sao đây? Cái này ngoài sự dự đoán của nàng rồi. Vũ Nhiên, ngươi đừng có đợi nữa, mau tới rướt ta lẹ lên, không là ta vượt tường thì ngươi đừng có khóc
Nàng nhận ra ánh mắt sắc lạnh của Tịnh My, cái này... nương tử thì cũng tính là người thân đúng không?
Tịnh My rất bình tĩnh, nếu sợi dây đàn không bị đứt làm trăm mảnh, thì nhìn.. ha ha.. vẫn rất bình tĩnh
Còn về phần Tiểu Nhị, sau khi phun hết trà trong miệng ra, hắn vẫn còn đang ho khù khụ như sắp chết, kinh ngạc nhìn nàng
" Ta là người đã có phu quân rồi, thật xin lỗi " Nàng trấn định lại lòng, tươi cười nhìn nam nhân
" Không sao, giết hắn là được "
Không sao cái đầu ngươi, hở tí là đòi chém giết, y như lúc trước
Hở?
Y.. như... lúc trước?
Một đoạn kí ức bé nhỏ ùa vào đầu nàng
" Tiểu ca ca, đừng giết hắn "
Cô bé này rất xinh xắn, ôm lấy cánh tay của tiểu thiếu niên, gương mặt khóc nức nở rất đáng thương
Tiểu thiếu niên quỳ xuống, xoa xoa cái má của nàng, nhưng sợ máu trên tay dính trên mặt nàng, liền rụt lại lau sạch vào áo
" Tiểu muội đừng khóc, ta không giết nữa, nhưng muội phải đáp ứng với ta một điều kiện, được không? " Giọng hắn rất nhỏ nhẹ, còn đâu cái vẻ la sát khi giết người ấy
" Được.. " Nàng nức nở một chút rồi gật đầu
" Đồng ý sau này làm nương tử của ta "
Tội cho con bé ngây thơ không biết gì, ngu đến mức gật đầu lia lịa, một lát sau mới hỏi " Nương tử là gì? "
" Là người mà ta yêu thương nhất, mãi đi với ta đến cuối cuộc đời " Hắn rất kiên nhẫn giải thích
" Vậy... được, muội đồng ý "
Rồi nàng còn giơ ngón út lên chơi trò móc ngoéo, nói lời giữ lời, làm ra vẻ sau này tiểu ca ca nhất định phải cưới ta
Kết thúc kí ức
Đệch đệch đệch...
Giết bản công chúa đi!!!!!
...
Khi ý tưởng dâng trào <3