Tần Uyển Tình nhìn cánh cửa to lớn đóng sầm lại, còn được dán tờ niêm phong, ngay cả tấm bảng " Nhan Viện " cũng được dỡ bỏ
Từ nay về sau, trong hoàng cung Tần quốc không hề còn tồn tại một Nhan quý phi nào nữa, chỉ còn Nhan Huệ bị bỏ rơi chốn lãnh cung..
....
Từ xa xa, đã thấy bóng dáng thướt tha yểu điệu của nữ tử, bước đi của nàng ta rất chậm rãi, khi cười còn đưa tay che miệng, tất cả đều đúng mực
" Thất muội " Giọng nói lại bay bổng như chim yến, vang rất nhẹ, nghe vô cùng êm tai
" Tứ hoàng tẩu "
" Ta đã nói rồi, muội cứ gọi ta là Vị Chi tỷ "
" Như thế không đúng quy tắc "
Nàng ta cười khẽ, đôi mắt cong cong xinh đẹp
Vị Chi - thê tử của Tần Phúc, xuất thân thương nhân, nhưng từ đầu đến cuối đều toát ra khí chất nho nhã của nữ tử có dạy dỗ, nhan sắc vừa xinh đẹp, còn có đầu óc sắc bén, tất cả đều vô cùng hoàn hảo, trừ cái bản tính chiếm hữu quá cao, cao tới mức chắc chỉ có Tần Phúc nhẫn nhịn được
" Muội vất vả rồi "
Tần Uyển Tình không đáp, nàng lúc nào cũng đối xử không lạnh không nhạt, bình đẳng vô cùng, nên Vị Chi chẳng thể bắt bẻ gì muội muội của phu quân cả, người ta thường nói, cái gì không đạt được, thì càng muốn đạt
" Muội biết không? Phúc từng nói, nếu hai chúng ta cùng rơi xuống hồ, thì chàng sẽ cứu ta " Vị Chi đưa tay che mặt, cố tình nói
" Bởi vì muội biết bơi " Nàng thở dài, vị tẩu tẩu này nói chuyện này bao nhiêu lần rồi vẫn không chán, lần nào cũng tỏ vẻ hào hứng như vậy, nàng biết, Vị Chi chẳng có ý xấu gì cả, nhưng từ lúc quen nhau tới giờ, mỗi lần gặp mặt lại một lần nhắc, riết rồi nàng thuộc lòng cả đoạn thoại
Vị Chi tắt nụ cười, bĩu môi, rồi lại suy nghĩ, nếu không phải Tần Uyển Tình kéo đi ra hồ sen dùng cơm cũng mọi người, thì sợ là vị này sẽ ngồi đây đến tối vì sốc mất
...
Suốt cả buổi, thái hậu cứ cười mãi, dễ dàng nhận ra tâm trạng của người rất vui
" Hoàng tổ mẫu, có chuyện gì vui vậy ạ? " Tần Uyển Tình gắp ít ngó sen cho người, còn nhẹ nhàng quan tâm
" Sao lại không vui cho được, đánh tan quân Xiêm, nhận lại được cháu gái Uyển Thanh, còn có chuyện của Tình nhi và Nhiên nhi nữa, chính là đại hỷ của Tần quốc chúng ta "
" Hoàng tổ mẫu thật có tấm lòng nhân hậu, vì dân vì nước "
" Cái con nhóc này, lại nịnh ta "
Nói rồi thái hậu lại càng vui vẻ hơn, chỉ là thấy vẻ mặt của Thanh Lan từ xa, người hơi nhăn mày, cũng không còn cười như lúc nãy nữa, Tần Uyển Tình nhận ra sự thay đổi của người, vội vàng nói thêm vài câu, nhưng thái hậu lại nhanh chân hơn một bước
" Tại sao nàng ta lại ở đây? "
" Thái hậu tha tội, Thanh Lan thật sự biết lỗi rồi " Thanh Lan quỳ sụp xuống, cúi đầu
" Biết lỗi? Hừ! Ngươi mau lui ra cho ta dùng bữa "
Đối với một người từng hạ độc mình, còn giả làm Uyển Thanh, khiến thái hậu không thể nào nuốt nổi, dù tấm lòng có bao la bao nhiêu, cũng không nhịn được tức giận
" Hoàng tổ mẫu, Tiểu Lan muội muội thật sự không cố ý đâu " Tống Thanh Thanh nhanh chóng lên tiếng, còn muốn đỡ Thanh Lan đứng dậy
" Không cố ý.. Khụ khụ " Thái hậu nâng cao giọng, nhưng sức khỏe không cho phép, liền ho khan vài tiếng
" Hoàng tổ mẫu, người đừng tức giận, ảnh hưởng thân thể " Tần Uyển Tình đưa tay vuốt lưng cho người dễ thở, rồi quay lại nhìn nữ nhân đang quỳ dưới đất: " Thanh Lan tỷ, chuyện này để sau nói được không? "
Thanh Lan không nói gì chỉ gật đầu, tay gạt nhẹ nước mắt, chào hỏi rồi mới lui. Hoàng hậu uống cốc nước, không xen vào, nhưng cũng không có thái độ như lúc trước, như ngầm chấp nhận Thanh Lan là nghĩa nữ của mình. Hoàng thượng vốn ngay từ đầu không có ý định xen vào chuyện này, đây vốn là chuyện nữ nhân với nhau
Mọi người bắt đầu ăn, có điều không vui vẻ mấy
" Phúc, thiếp có điều muốn hỏi " Giọng Vị Chi rất nhỏ, chỉ là, trong cái khung cảnh im lặng như tờ như vậy, giọng nói như tiếng chuông của nàng được nhiều người để ý
" Ừm "
" Nếu thiếp với Tình Nhi muội muội cùng ngã xuống hồ, chàng sẽ cứu ai? "
" Khụ khụ " Tần Uyển Tình khó khăn uống nước, đôi lúc nàng có hơi nghi ngờ chỉ số thông minh của tẩu, đúng là bản tính chiếm hữu cao sẽ làm nên điều ngu xuẩn
Quả nhiên vẻ mặt thái hậu tối sầm lại, nụ cười nhỏ nhoi sót lại trên môi cũng không còn
Tần Phúc trầm trong giây lát, cái vấn đề nhạy cảm này nên hỏi ở nhà, lúc đó hắn sẽ nghiêm túc phân tích, nhưng ở đây, cho dù có phân tích đúng đắn đến thế nào, thì cũng bị lũ người trước mắt nuốt trọn
" Tất nhiên phải cứu muội muội con rồi, đúng không Phúc nhi? " Hoàng thượng và hoàng hậu đồng thanh nói
" Tất nhiên là thất muội rồi, đúng không tam ca? " Tần Thiện gắp miếng cá, nói một chuyện hiển nhiên
" Đúng vậy, là thất muội " Tần Hiên và Tần Phục hiếm khi nào mới cùng chung ý nghĩ đến vậy
" Đệ sẽ cứu thất tỷ " Tần Duệ ngoan ngoãn nói, còn quay qua cười với Tần Uyển
Tình
Tần Phúc lúc này hoàn toàn im lặng, chưa bao giờ hắn khó xử đến vậy, cái bản tính chiếm hữu của nàng ta đến khi nào mới dứt đây
" Thê tử của ai thì người đấy cứu, nếu nàng rơi xuống hồ, ta sẽ cứu nàng " Vũ Nhiên gắp cho nàng miếng thịt bò
" Đúng vậy, vả lại muội biết bơi mà, cần gì tứ hoàng huynh cứu " Tần Uyển Tình cười, cho miếng thịt bò vào miệng, ngon thật đấy
Thái hậu lập tức bật cười " Đúng! Đúng! Của ai thì người đó cứu "
Tần Phúc như được cứu sống, vội thở sâu, cười lấy lệ " Vâng ", ánh mắt biết ơn nhìn đôi tốt bụng trước mắt, chỉ có mỗi muội ấy là chịu hiểu cho chuyện này
Vị Chi lúc này mới vui vẻ ăn cơm. Hoàn toàn không dùng tí chất xám nào để phân tích bản thân mình vừa hỏi câu điên rồ gì
.....
Dạo này bí ý tưởng, ra ngoài sông ngồi hóng mát, trôi hết ý tưởng luôn:>