Lưu Tâm trầm lặng cúi đầu ăn
Tần Uyển Tình mặc kệ, thu hồi tầm mắt, nàng cũng không tò mò gì nhiều
Lưu Tâm lâu lâu nhìn ra ngoài cửa, hoặc lén nhìn nàng, sau đó nhanh chóng làm như không có gì
Một lúc lâu không thấy Tần Uyển Tình động đậy gì, môi hắn mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi
" Có chuyện gì? " Giọng nàng lạnh tanh, đem theo hắn thật phiền phức
" Công chúa có thể giúp ta một chuyện không? " Lưu Tâm nói rất nhỏ, nhưng đủ để nàng nghe thấy
" Chuyện của ngươi liên quan gì ta "
" Ta.. ta.. có thể đưa ngươi bạc, à không, đổi thời gian của ngươi thành bạc "
Tần Uyển Tình nhìn hắn, đôi mắt hờ hững khiến hắn có chút chột dạ
Nàng nhẹ nhàng cầm tách trà lên, nhấm nháp hết
Sau đó ném thẳng cả li trà vào người hắn, may sao hắn có thể tránh được, ánh mắt ngoài ngạc nhiên cũng chẳng có gì gọi là phẫn nộ
" Ngươi coi bản công chúa là gì vậy? Tiền của ta đủ đập chết ngươi rồi, hừ, ta cần vài đồng bạc lẻ sao? Hở! Hở! Ta phải đánh chết tên hỗn đản nhà ngươi " Tần Uyển Tình nổi điên lên, bà đây không phải là kẻ si mê phú quý nhá, khinh biệt bà à, đánh cho tỉnh ra này
/ Tỉnh lược một ngàn từ /
Lưu Tâm thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, tóc có chút lộn xộn, hắn khó khăn lắm mới ngồi dậy được
Nhìn người con gái trước mắt vẫn ung dung rót trà, khóe miệng hắn giựt giựt vài cái
Nàng ta mới nãy thật đáng sợ, hắn tự dưng cảm giác chỉ cần nàng nói giết hắn thì chắc chắn hắn sẽ mất mạng vậy
Mặc dù có chút xấu hổ
" Ngươi cần ta giúp gì? " Đánh người xong vô cùng thoải mái, biết thế đã đánh thêm vài cái rồi
Lưu Tâm rất ngoan ngoãn ngồi im lặng, sửa sang lại cho chỉnh tề
" Thủ đoạn của công chúa rất cao tay, ta nhờ ngươi tính kế với Thiện Châu " Giọng nói cũng không kiêu ngạo như trước
" Ngươi đổi bao nhiêu bạc cho thời gian của ta "
".. "
Điên máu nha! Rõ ràng nàng ta nói không cần, la hét rằng hắn sỉ nhục nàng cơ mà, giờ thì sao? Hắn muốn mắng nhưng nhìn vẻ mặt vô sỉ của nàng, đành nuốt lại
Ai biểu hắn thua nàng
Hắn nhớ phụ thân từng nói < Nữ nhân suy nghĩ rất khó hiểu >
" Ngươi câm rồi à "
" Tùy công chúa định đoạt "
" Lại gần đây "
Lưu Tâm khó hiểu tiến lại, hơi thở của nàng phả vào tai hắn, cái cảm giác thoải mái thanh mát này rất kì lạ, hắn không chán ghét
Hơi thở dễ chịu như vậy, nhưng lời nói phun ra lại vô cùng kinh khủng
" Ngươi thấy sao? " Tần Uyển Tình buông hắn ra
" Ta.. quá xấu hổ " Lưu Tâm cắn cắn môi dưới, cố gắng nói, hắn ít nhất cũng là nam nhân, làm chuyện như vậy có hơi..
" Hừ! thôi.. "
" Ta làm " Lưu Tâm nhanh chóng cắt đứt lời của nàng, làm thì làm, để tên kia mất mặt thì hắn làm gì cũng chẳng sợ
Tần Uyển Tình nhếch môi, đứng dậy ra khỏi phòng
___________
Thiện Châu cùng cô nương kia vẫn còn dây dưa chưa buông, hắn càng tỏ ra phong lưu thì nàng ta càng mê mệt đòi báo đáp
Thiện Châu hài lòng với con mồi này, hắn nổi tiếng đa tình, bao nhiêu nữ nhân đều muốn leo lên giường với hắn. Hắn cũng không ngại, nhưng tuyệt đối không để họ tạo ra thêm sinh mạng nào cả
Nâng cô nương lên, hắn đang tính nói nàng ta theo hắn, lại nghe tiếng trong trẻo ngọt ngào của hài tử vang lên
" Phụ thân, người mau về đi, mẫu thân tha thứ cho người rồi " Tần Uyển Tình xin lỗi cha mẹ một ngàn lần, bất kính, bất kính, nữ nhi tuyệt đối không nhận gia phả bừa nữa đâu
Tiểu cô nương gương mặt phấn nộn đáng yêu, xuất hiện như vậy khiến nhiều người chú ý
Lưu Tâm phun nước trà ra, mặc dù hắn chuẩn bị tâm lí, nhưng mà như vậy có hơi..
Thiện Châu nhìn xung quanh, xác định tiểu cô nương nói mình, nở nụ cười như gió xuân
" Con đang nói ta sao? "
Nàng chỉ muốn chửi thề, đúng là hồ li thật
" Vâng, phụ thân không còn nhớ nữ nhi sao? " Tần Uyển Tình nghẹn ngào, lấy tay che nửa gương mặt
Trình độ đáng nể
Thiện Châu ngờ nghệch nhìn nàng, là tiểu cô nương rất đẹp, tuổi nhỏ nhưng mị lực sợ là đại mỹ nhân ở đây cũng không bằng
Từ khi nào hắn có nữ nhi lớn như vậy
" Thật không ngờ là đã có gia đình "
" Nhìn anh tuấn như vậy, chắc chắn đã có rồi "
" Đứa bé ấy đáng yêu thế, có lẽ là do di truyền "
Người xung quanh không ngừng bàn tán
" Con có nhận nhầm không? " Thiện Châu vẫn cố gắng giữ nụ cười, hắn không thể nào có đời sau được, lại là một đứa bé lớn thế này, tuyệt đối không
" Phụ thân người sao vậy? Mẫu thân nói tha thứ cho người rồi, không để ý đến loại hồ li tinh kia nữa, nhìn người ở ngoài sống khổ cực, mẫu thân không đành lòng " Tần Uyển Tình càng nói càng bi thương
" Thì ra là trăng hoa với người khác " Một thanh niên bán táo phát biểu ý kiến
" Mặc dù người xuất thân nghèo nàn, mẫu thân vẫn không ngại ở chung với người, còn bỏ qua hết những thê thiếp người đem về, giờ người lại vì một nữ nhân khác gây chuyện với mẫu thân, còn mắng chửi mẫu thân, giờ lại bỏ đi. Đã hơn 3 ngày rồi, mẫu thân đã tha thứ cho người rồi, người mau quay về đi " Nàng sổ ra một tràn lời uất ức
Nhưng bao nhiêu thâm ý chửi rủa đều chứa trong đó, đồng thời còn tăng thiện cảm với người được gọi là mẫu thân kia
Coi như không phí bạc trả nàng vậy
Sắc mặt Thiện Châu càng đen, bị chỉ trỏ này nọ khiến hắn khó chịu, nhìn tiểu cô nương nhỏ bé như thế mà lời nói ra đều nhục mạ hắn, còn vờ như chỉ vô tình nói ra
Bao nhiêu vô tội thanh khiết đều có cả
Cô nương kia nghe vậy cũng liền né xa hắn
Ai thần kinh lại thích một tên vô công rồi nghề, chuyên trăng hoa, lại hành hạ nương tử của mình chứ
Thành công chọc hắn giận
Chưa bao giờ mất mặt như vậy, sau này hắn phải kiếm nữ nhân thế nào ở đây nữa
Quan sát kĩ Tần Uyển Tình, hắn chưa từng đắc tội ai ở đây, bởi hắn chỉ mới đến, mà là mới đến nửa ngày thôi
" Mẫu thân con đâu? " Hắn cần thoát khỏi chỗ này, mặc dù rất giỏi nhẫn nhịn nhưng không có nghĩa hắn không tức giận, sợ một lát sẽ đập đám người xung quanh
" Người cứ theo con " Bản công chúa đã hoàn thành xong, còn lại ngươi tự lo nhé
Thiện Châu thề nếu người sau lưng tiểu cô nương này là nam nhân thì hắn nhất định sẽ xé nát hắn
Lưu Tâm thỏa mãn vô cùng, ngươi có giỏi thì lên đây, ông đây sẽ đập chết ngươi
Tự dưng Lưu Tâm cảm thấy thất công chúa cũng không tệ
___________________________________
Năm mới, ra chương mới
Năm nay lại tiếp tục chiếu cố nhau nhé