Vương Phi Độc Sủng 2

Chương 16: 16: Tử Thần Đến





Từ trong ngõ nhỏ, một cô gái tuyệt sắc bước ra, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng cười to đầy dâm loạn: “Tiểu cô nương, vừa rồi thắng không ít bạc đâu.”
Cô gái chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy đứng ở đầu ngõ là một đám hán tử khoảng hai lăm hai sáu tuổi, cầm đầu là một người lòe loẹt, xấu xí, lấm la lấm lét, giờ phút này đang dùng cặp mắt đầy ác ý nhìn nàng, tiếp đến là hán tử cùng bọn tay chân.
Hắn thấy cô gái quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia tham lam, vẻ hưng phấn biểu hiện rõ trong lời nói, từng bước từng bước tiến lại gần nàng: “Tiểu cô nương, vừa rồi ở trong sòng bạc vận may không tồi a! Hôm nay bản công tử tới giáo dục ngươi, trong thành Trường An này không phải sòng bạc nào cũng có thể thắng.”
Nghe ý tứ hắn nói, hẳn là sòng bạc Tứ Hải có người đứng sau.

Khóe môi gợi lên ba phần đùa cợt, gương mặt đậm ý khinh thường, ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái.
Hắn lấy ra một sợi dây thừng dài, tung tung trong tay, đùa giỡn nói: “Nhưng bản công tử thay đổi chủ ý! Tiểu cô nương nhan sắc hơn người, bộ dáng xinh đẹp thật làm cho ta thương a!”
“Tiểu cô nương khiến các ca ca thương a!” Các âm thanh cười vang liên tiếp vang lên phía sau hắn, mang theo vài phần ác ý cùng dâm loạn.
Hắn giơ tay lên, âm thanh ồn ào phía sau ngưng bặt: “Muội muội, đi theo ca ca về phủ làm thiếp thứ mười ba đi, ca ca nhất định thương yêu…….”
Đang nói líu lo chợt ngưng bặt!

Biểu tình không tốt còn hiện lại trên gương mặt hắn, nhưng làm thế nào cũng không nói được nữa, thân mình ngăn không được mà run rẩy, như một con gà rừng bị nắm yết hầu.

Trong mắt tràn đầy hoảng sợ, mồ hôi vã ra như tắm, sắc mặt tái nhợt vô cùng, biểu tình ác ý kia cùng thần sắc này cùng lúc trên mặt hắn làm ra một tư thái quái dị vặn vẹo.
Sát khí lạnh như băng mà dữ tợn lan tràn trong ngõ nhỏ, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, gió lạnh gào thét.
Máu, máu đầy đất, màu đỏ tươi của máu như suối chảy dưới chân, màu máu tươi tanh tưởi, buồn nôn đầy trong không khí.
Thi thể, màu máu đỏ nhuộm cả bầu trời!
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy!
Vừa rồi hắn không nhìn thấy gì cả, cái gì cũng không thấy, chỉ cảm thấy một cô gái nhỏ nhu nhược đột nhiên biến thành ác quỷ tới từ địa ngục, ánh sáng rực rỡ xa dần, một màu đen tối dần bao trọn hắn, vô cùng âm u lạnh lẽo, như là tử thần vừa đến.
Cô gái tươi cười, nụ cười này thật đẹp, như đóa Bạch liên trên đỉnh thiên sơn nở rộ, nhưng lại cho hắn một cảm giác âm trầm đáng sợ, sởn gai ốc, đây là nụ cười đến từ địa ngục, hắn giống như nghe được tiếng gọi của tử thần, cánh cửa dẫn đến địa ngục như đang từ từ mở ra trước mắt.
Lập tức, cô gái ấy di chuyển, như ma quỷ xuất hiện phía sau hắn, chỉ trong giây lát, một đám hán tử khỏe mạnh toàn bộ đã chết.

Toàn bộ giống nhau, bị cắt cổ mà chết.

Không kêu gào, la hét, thậm chí không có âm thanh binh khí chạm nhau, có chăng chỉ là âm thanh xương cốt gãy vụn, tiếng máu tươi chảy róc rách như tiếng nước.
Y phục trắng không dính một vết máu, cô gái thản nhiên lộ ra một nụ cười yếu ớt, hắn kinh hoàng lui về sau vài bước, ngồi phịch xuống trong vũng máu, không ngừng run rẩy, một không gian tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng răng hắn va vào nhau không ngừng.
Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, hắn chạy ra ngoài ngõ.
Rời xa nơi này.


Nhất định phải rời xa ác quỷ!
Ánh mắt cô gái dừng ở cửa ngõ, khẽ mở miệng: “Ngăn hắn lại, bằng không, ngươi cũng chết.”
Người nọ quay người lại đối mặt với cô gái, phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, cúi đầu, thân thể run nhè nhẹ, nhưng lời nói ra lại cực kỳ bình tĩnh: “Cô nương bớt giận, tiểu nhân theo đuôi cô nương tới đây không hề có ác ý, chính là nhất thời lòng tham nổi lên, cô nương đại lượng tha thứ.”
Cô gái nhếch mi, cười nhạo hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Người nọ thoáng ngẩng đầu, gương mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú, chắc chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, có vài phần thông minh cùng kiên nghị, hắn lại dập đầu một cái, cung kính trả lời: “Tiểu nhân Lâm Thanh, khi còn nhỏ có học qua sách vở, sau trong nhà gặp chuyện, trở thành kẻ đầu đường xó chợ trộm cắp qua ngày.

Nếu cô nương thấy tiểu nhân hữu dụng, tiểu nhân chắc chắn trung thành và tận tâm, thề sống thề chết nguyện trung thành.”
Cô gái nhìn hắn thật lâu, vẫn không nói gì, sâu thẳm trong ngõ nhỏ đột nhiên yên tĩnh.

Rốt cục, khóe môi vẽ nên một độ cong vừa lòng gật đầu nói: “Trói bọn chúng lại, chờ ta quay lại.”
Nàng xoay người đi vào tiệm vũ khí, đem ba nghìn lượng bạc ném trên bàn, lão nhân cầm ngân phiếu, vui mừng rạo rực, hớn hở cười: “Cô nương yên tâm, một tháng sau quay lại, lão già này không lừa đảo đâu.”
Cô gái này đúng là Lãnh Hạ thắng mấy vạn ngân phiếu từ sòng bạc.

Nàng liếc nhìn lão nhân cảnh cáo, giọng điệu lạnh như băng: “Nếu ta biết đồ vật này ngươi tạo ra cho người thứ hai……”
“Không dám, không dám, cô nương yên tâm.” Lão nhân vội vàng gật đầu cam đoan, làm việc này một đời đương nhiên có mắt nhìn người, cô nương này trang phục có vẻ tầm thường nhưng vải dệt vô cùng tốt, nhẵn nhụi mềm mại, trơn bóng, không phải thứ mà kẻ giàu có bình thường có thể mặc.

Còn có ánh mắt kia ngạo nghễ vô cùng, tỏa ra sự tôn quý, nói không chừng chính là người trong cung, làm sao hắn có thể đắc tội được.
Lãnh Hạ ra khỏi tiệm vũ khí, Lâm Thanh đã đợi sẵn ở bên ngoài, dùng dây thừng buộc tất cả thi thể lại, tiện thể không biết kiếm ở đâu được một xe đẩy, chất toàn bộ thi thể lên đó, cung kính đứng đợi một bên.
Hắn không phải không nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng cô nương kia thân thủ sắc bén, lại tàn nhẫn, nếu làm không tốt có thể khiến cái mạng vừa vất vả tìm về lại bị vứt bỏ, không bằng thành thật theo cô nương kia, tuy không có tự do nhưng còn mạng, có lẽ có thể báo oán một ngày kia.
Tốt lắm, người chân chính thông minh thì nên biết lúc nào cần thu lại sự thông minh của mình.

Lãnh Hạ vừa lòng nhướn mi, sát khí trong mắt chợt hiện lên, lạnh như băng: “Kéo theo ta, mang ngươi đi đập phá.”.