Trong lúc này, có một người tới, mặc áo quan màu đen, đội mũ, thắt lưng ngọc, trên trán có một vết sẹo bên trái lông mày, mặt mũi tuấn tú kiên nghị, hai mắt sáng như điện.
Hắn và An thân vương sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, đứng ở một bên, Thương Mai không phát hiện ra hắn, đang chuyên tâm cho từng đường kim mũi chỉ may vá lại cơ thể của Mộ Dung Khanh.
Trên đầu cô có mồ hôi, Mộ Dung Tráng Tráng lau đi cho cô, giống như cô vợ nhỏ, phục vụ ở bên cạnh.
Khâu vá dài một giờ, nhiều kỹ thuật thành thạo, cũng không chịu nổi sự lạc hậu của trang thiết bị.
Lúc Thương Mai đứng lên, người đã chịu không nổi, trước mắt tối sầm, dường như muốn té xỉu xuống đất.
Người mới tới kia đưa tay đỡ Thương Mai, nhàn nhạt nói: “Cẩn thận một chút.”
Hai tay khâu vá của Thương Mai đều phát run, khoác lên trên cổ tay của người kia, không ngừng run rẩy.
Vẻ mặt cô u tối tái nhợt, ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, chợt nhớ tới câu nam nữ thụ thụ bất thân, vội vàng rời khỏi hắn.
Mộ Dung Tráng Tráng đem tới cái ghế để Thương Mai ngồi xuống, lại thân thiết đưa một ly nước tới, sau đó dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Thương Mai: “Lão Thất sao rồi?”
Thương Mai uống cạn ly nước, buông cái ly xuống hai tay đan vào nhau, khống chế run rẩy, nghe thấy câu hỏi của Mộ Dung Tráng Tráng, biết tất cả mọi người đều đang đợi cô trả lời.
Hắn thế nào?
Cô cũng không biết.
Mông lung quay đầu nhìn hắn một cái, hắn an tĩnh như một vị công tử vỡ nát, dường như ngay cả hô hấp cũng không thấy được.
“Nửa giờ sau, đâm huyệt cho hắn.” Cô không muốn giải thích là muốn đâm vào trong xương tủy sau lưng, kích thích tế bào gốc vận hành tạo máu, nói đâm huyệt, bọn họ có lẽ sẽ không truy hỏi nữa.
Giọng của Mộ Dung Tráng Tráng run rẩy hỏi: “Vậy lão Thất sẽ chết sao?”
Thương Mai nhìn nàng ta, há hốc mồm, nhưng không biết trả lời thế nào.
Sẽ, khả năng sẽ chết rất lớn.
Nhưng mà, cô không thể nói, cô không dám nói, cũng không dám tin.
Cô muốn nói với mình, Mộ Dung Khanh mặc dù là chồng tương lai của cô, nhưng ý chỉ vẫn chưa ban xuống, chuyện này còn chưa vào đâu, hai người không có quan hệ gì, sống chết của Mộ Dung Khanh không hề liên quan gì đến cô.
Nhiều lắm, chính là mất đi một núi dựa, nhưng cô vẫn có thể đấu với Hạ thừa tướng, cô có đủ lòng tin, có thể sống tiếp.
“Tiêu Thác, lần trước ngươi đánh thắng trận trở về, Hoàng thượng không phải thưởng cho ngươi một cây nhân sâm ngàn năm sao?” An thân vương thấy Thương Mai không trả lời Mộ Dung Tráng Tráng, đột nhiên hỏi.
Tiêu Thác, chính là người đàn ông mặc áo quan mới tới kia.
An thân vương nói như vậy, hắn chợt ngẩng đầu: “Phải, ở Hậu phủ, vẫn chưa dùng.”
Hắn lập tức xoay người đi ra ngoài, miệng nói: “Để ta cho người về lấy.”
Tô Thanh nói: “Mạt tướng cưỡi ngựa đi lấy.” Nói xong, cũng đi theo ra.
Mộ Dung Tráng Tráng hỏi Thương Mai: “Nhân sâm có ích không? Trong phủ ta có một đống nhân sâm lớn, tuyết liên, còn có rất nhiều dược liệu quý giá.”
Thương Mai nói: “Nhân sâm có thể, bổ máu.”
Tốt nhất là truyền máu, không có cách nào truyền máu, chỉ có thể dùng thuốc.
Tiêu Thác trở lại, đứng ở mép giường, nhìn Mộ Dung Khanh, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, vết sẹo từ trán đến lông mày kia, lẫn vào nhau, khiến người nhìn không cảm thấy dữ tợn, ngược lại là tăng thêm mấy phần uy nghiêm.
“Mấy người bị thương? Có ai chết không?” An thân vương tiến lên hỏi một câu.
Tiêu Thác nói: “Chết sáu người, còn lại toàn bộ đều bị thương, lúc ta chạy đến, bọn họ đã hàng phục.”
“Thủ đoạn thật độc ác!” An thân vương cắn răng nghiến lợi nói.
Tiêu Thác lạnh lùng thốt: “Có nội gián.”
An thân vương ngây ra: “Nội gián?”
“Nếu không có nội gian, hành động lần này sao lại bị phát hiện? Lần này hành động là ý muốn nhất thời, trừ mấy người bên ngoài, tất cả mọi người đều không biết.”
“Ngươi nói là” An thân vương hạ thấp giọng: “Người bị thương bên ngoài, có kẻ là nội gián?”
“Không, nội gián chết rồi.” Đôi mắt Tiêu Thác lạnh lùng: “Ta đã kiểm tra cơ thể người chết, trong đó có một người, trên bàn chân khoét một chữ, cùng là chữ lương với kẻ địch chúng ta phát hiện ở miếu trên núi lần trước.”
Thương Mai nghe câu đó, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Tiêu Thác, chữ lương? Là người của Lương vương sao? Nhưng Lương vương hiện nay vẫn đang bệnh, lại có quan hệ rất tốt với Mộ Dung Khanh, Lương vương tại sao phải mai phục giết Mộ Dung Khanh?
An thân vương nói: “Chết, không cách nào truy xét.”
“Bọn họ lần này đánh bại người của chúng ta, còn làm thương Vương gia, nhất định là muốn giết nội gián diệt khẩu.” Tiêu Thác nói.
An thân vương không lên tiếng, nhíu chân mày lo lắng nhìn Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Tráng Tráng chăm sóc Mộ Dung Khanh, khi thì lau mặt cho hắn, khi thì bóp tay cho hắn, trong miệng nói: “Bàn tay này phải ấm áp chút, lạnh như băng khiến người ta sợ lắm đó.”
Thương Mai co ro ngồi ở trên ghế, hai chân chụm lại, tư thế này khiến cô có cảm giác an toàn, cô đã không quan tâm việc có nhã nhặn hay không nữa.
Thời gian chờ đợi, là khó khăn nhất.
Mới vừa khâu lại, không thể chuyển động cơ thể, cho nên cũng không có cách nào khâu ở phía sau, chỉ có thể đợi.
Mọi người đều cho rằng Thương Mai sẽ còn làm gì đó, cho nên vẫn luôn đợi cô, nhưng thấy cô co rúc ở trên ghế, không làm gì cả, mọi người hiểu được, bây giờ đã không còn gì có thể làm.
Tiêu Thác nhìn Thanh Mai, sốt ruột hỏi: “Hắn bây giờ rốt cuộc như thế nào? Tốt hay xấu, ngươi nói chuyện đi?”
Thương Mai ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy người trước mắt như ẩn như hiển, như có hai người…..
Cô không trả lời, chỉ là lấy kim ra, đâm một kim vào sau tai mình.
Tiêu Thác thấy cô như vậy, hết sức kinh ngạc, đang muốn hỏi lại, An thân vương kéo hắn đi ra, nói: “Ngươi để cho nàng ta nghỉ một chút, mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, nàng ta rất mệt rồi.”
“Mệt cũng phải cứu người chứ.” Tiêu Thác cảm thấy cách nói này của An thân vương không có lý lẽ, người còn ở trên giường sống chết chưa biết, nàng ta mệt mỏi cái gì?
Lúc hắn sai người đi tìm An thân vương, An thân vương nghe tình huống, kiên quyết muốn đi về dẫn Thương Mai tới, nếu không phải như vậy, hắn đã sớm vào cung mời ngự y xuất cung rồi.
Bây giờ xem ra, vẫn phải đi mời ngự y.
Cho nên, hắn nói với An thân vương: “Ta đề nghị, hay là cho ngự y xuất cung đi, tình huống quá nguy cấp.”
An thân vương lắc đầu: “Vô dụng, nếu ngay cả nàng ta cũng không có cách, ngự y lại càng không.”
Tiêu Thác chỉ cảm thấy buồn cười: “Y thuật của nàng ta có thể cao minh hơn ngự y sao?”
“A Toàn là do nàng ta cứu.” An thân vương nhàn nhạt nói.
“Vậy thì thế nào?” Vẻ mặt Tiêu Thác rất khinh thường: “Bệnh và vết thương không giống nhau, có lẽ nàng ta chỉ là trùng hợp biết chữa trị loại bệnh đó thì sao? Y thuật trong nước, có mấy người có thể cao minh hơn ngự y? Cho dù có, cũng không có khả năng là một tiểu nha đầu thúi.”
Lời này nồng nặc mùi khinh bỉ, nhưng Thương Mai dường như không nghe thấy, trong đầu chỉ đang suy nghĩ về châm cứu.
Dùng kim đâm kích thích xương tủy, xúc tiến ra máu, là rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ gây tổn thương thần kinh tủy, cho dù còn sống, cũng có thể không đứng lên được nữa.
Điều này đối với Mộ Dung Khanh mà nói, so với chết còn thảm hại hơn.
Hơn nữa, không thể nói một lần là được, một lần, hai lần, ba lần, cách bốn tiếng cũng chính là hai giờ, phải đâm một lần, sau đó phối hợp vận máu thuốc thang, mới có một cơ hội sống.
Cô cẩn thận nghĩ lại rất nhiều phương pháp cổ từng thấy, nhưng đối với bệnh nhân mất máu nghiêm trọng như vậy, lại bị ngoại thương nghiêm trọng, cô thật sự không có cách tốt hơn.
Hơn nữa, sợ nhất vẫn là vết thương lây lan.