Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 617: Nhận ra cô




Thương Mai cảm thấy sát khí tràn lên phía sau, cô biết mình không lừa được họ, đáy mắt nối lên ý lạnh, dứt khoát xoay người.

Ánh kiếm lóe lên trước mắt cô, cấm quân vóc dáng cao đã phi thân tới, dùng kiếm chĩa vào cô sắc bén hỏi: “Người còn lại đang ở đâu?”

Thương Mai lạnh lùng cười, nhớ tới thôn dân đã chết, không nhịn được nữa, lập tức ra tay, huy động sợi dây sẹo, chúng lập tức quấn lấy trường kiếm, cô dùng sức kéo, trường kiếm bay lên, rơi trên bãi cỏ không xa.

“Ngươi không phải thôn dân của Mộc Trại, ngươi là người Đại Chu.” Hai cấm quân lập tức vui mừng, bắt được hoặc giết chết người Đại Chu, hoàng thượng sẽ có trọng thưởng.

Thương Mai không buôn phí lời với chúng, nhanh chóng ra tay, sợi dây sẹo vòng qua trước ngực tên cấm quân thấp lùn, dính máu, bay về. Hành động này khiến tên cấm quân cao ráo chấn động, hắn cất giọng gọi to: “Người đâu, là người Đại Chu...”

Lời hắn còn chưa nói xong, sợi dây sẹo đã quấn lấy cổ họng hắn, hắn dường như không dám tin, mắt trợn to, nhìn chằm chằm Thương Mai. Máu từ cổ hắn phun ra, Thương Mai thu lại sợi dây sẹo, nhìn cấm quân ở ngọn núi đối diện đã bị kinh động, đang hung ác chạy về phía này. Cô cầm kiếm của cấm quân lên, cắt ngón tay mình, mắt thấm lên sợi dây sẹo, nói: “Nếu ngươi có linh tính thì kêu gọi rắn độc của ngươi ra đi."

Sợi dây sẹo vốn đã nhuộm máu hai cấm quân, đỏ rực, nhưng nói ra cũng lạ, số máu đó rất nhanh đã bị hút vào, mà máu Thương Mai bôi lên lại vân ở đó.

Cô không chạy, đáy mắt tràn ra hận ý hung ác.

Cô chạy không được, nếu rắn độc không xuất hiện, dựa vào sợi dây sẹo, cô có thể quật ngã ít nhất mấy chục người, như vậy thì dù cô có chết,

cũng xem như báo được thù cho Nhu Dao, có đám ác ma này chết chung, xứng đáng!

Cấm quân nhanh chóng tập hợp lại, tất cả đều giết đỏ cả mắt, hung thần ác sát, cô cầm sợi dây sẹo trong tay, lòng nôn nóng lại hận.

Không có rắn độc xuất hiện, điều này có nghĩa rằng, cô tất phải một mình cùng sợi dây sẹo đối phó với ít nhất ba trăm cấm quân ở đây.

“Ngươi là ai?” Một người đàn ông mặc quan bào võ tướng màu tím bước ra từ trong chúng binh, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn cô, đánh giá cô.

Hắn đánh giá cô một lát, lại nhìn thi thể trên mặt đất, lập tức chuyển sang vô cùng tức giận: “Ngươi giết họ?”

Cô đứng thẳng người, nhìn hắn, dáng vẻ hắn hơi giống Tào Hậu: “Ngươi tên gì?”

“Dựa vào ngươi mà cũng xứng hỏi tên của đại nhân chúng ta? Nói, có phải ngươi giết họ không?” Một cấm quân bén nhọn hỏi.

Thương Mai bật cười, cười vô cùng trào phúng: “Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao? Không phải ta giết họ, chẳng lẽ họ tự tử?”

Tên cấm quân đó nổi giận, đang muốn rút đao thì tướng quân bào tím lại bỗng giơ tay cản lại, đáy mắt như bừng hiểu ra, cũng có chút hưng phấn, nếu là nhiếp chính vương phi, vậy thì quá tốt rồi, không uổng phí tỷ tỷ phù trợ một phen, ít nhất là lập đại công.

“Ngươi là ai?” Hắn hỏi.

Thương Mai không trả lời, mà là hỏi hắn: “Thế ngươi là ai?”

Tướng quân bào tím đáp: “Bản tướng Tào Lạc.”

“Tào Tập là gì của ngươi?” Cô nghiêng đầu, bỗng phát ra tiếng cười, tiếng cười vô cùng vui tai, như tiếng chuông gió.

“Ngươi biết đại ca ta?” Tào Lạc sửng sốt.

Tào Tập tối qua chết, huynh đệ họ chia ra hành động, một người sau khi biết tin tức liên đi ngăn cản Tần Châu, Tào Lạc thì dẫn người lên núi, cho nên, hắn vẫn chưa biết Tào Tập đã chết rồi.

Thương Mai bước tới gần một bước, liên thấy tên cấm quân vừa nói chuyện ban nãy tức giận hét lên: “Đứng yên!”

Cô dừng bước, mặt vẫn cười, nhìn Tào Lạc.

Hắn nhìn cô, thấy cô dáng vẻ thê thảm, áo dính vết máu to, tóc tai hỗn loạn, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt to tròn như hai giếng nước sâu, có khí thế khiến người ta kinh sợ, xem ra là nhiếp chính vương phi không thể nghỉ ngờ.

Người bên cạnh không một ai có khí thế như vậy.

“Ngươi biết đại ca ta?” Tào Lạc lại hỏi, trong lòng có dự cảm không lành, hôm qua biết được tin tức Tân Châu và Hạ Thương Mai xuống núi, đại ca dẫn người truy sát, bây giờ Hạ Thương Mai ở đây, vậy đại ca thất thủ rồi?

Nghĩ tới đây, mắt hắn hiện lên một tầng băng giá: “Đại ca ta đâu?”

Thương Mai cười to ha hả, tiếng cười hùng hôn, chim chóc trên cây cũng bị tiếng cười của cô làm kinh sợ.

“Ngươi muốn biết hắn thế nào sao? Ngươi tới đây, ta nói cho ngươi biết!” Cô đang kéo dài thời gian, sợi dây sẹo chưa từng xảy ra sai lầm, lần này, sao còn chưa có rắn độc xuất hiện?

Tào Lạc không đi tới, chỉ cau chặt mày, đáy mắt lóe lên hung ác.

“Ngươi có nói hay không? Nếu ngươi không nói thì sẽ giết ngươi.” Cấm quân đó thấy cô ba lần bốn lượt dây dưa, không nhịn nổi lửa giận hét lên.

“Giết ta?” Thương Mai khẽ cười: “Các ngươi sẽ không giết ta, ít nhất là bây giờ sẽ không, ngươi hỏi xem Tào đại nhân của các ngươi, hắn có nỡ giết ta không?”

Cấm quân vẫn chưa biết, chưa đoán ra thân phận của cô, nghe cô nói vậy, lập tức rút kiếm, hung ác áp sát: “Ngươi đừng cho rằng ngươi dựa vào chút tư sắc thì giở trò dụ hoặc ở đây, Tào đại nhân của chúng ta nữ tử xinh đẹp cỡ nào mà chưa từng thấy? Sẽ không nỡ giết ngươi sao?”

Thương Mai vươn tay dời kiếm đi, cười khanh khách nhìn Tào Lạc: “Không bằng ngươi hỏi Tào đại nhân của các ngươi xem có phải thật sự không nỡ giết ta không?”

Tào Lạc phất tay, ý bảo cấm quân lùi xuống.

Cấm quân sửng sốt, cho rằng Tào Lạc thật sự nhìn trúng tư sắc của nữ nhân này, không khỏi gấp gáp: “Đại nhân, nữ nhân này nhất định là người của Mộc Trại, nhất định phái giết nàng ta.”

Tào Lạc lắc đầu, giọng lạnh lão: “Nàng không phải người Mộc Trại, các ngươi không biết nàng sao? Nàng từng tiến cung, từng gặp hoàng thượng và hoàng hậu, các ngươi đều từng phục vụ trong cung, đều không biết nàng?”

Đám ngươi nghe thấy lời này đều nhìn vào Thương Mai.

Chỉ là, nhiều người như vậy nhưng đều chưa từng gặp cô, người từng gặp cô cũng không có mấy ai, hôm đó Thương Mai mặc phục sức hoa lệ, cao quý bất phàm, khí độ phóng khoáng, họ suy đoán thật lâu, cuối cùng mới nhận ra nữ nhân người đầy bụi bẩn trước mắt chính là nhiếp chính vương phi cùng nhập cung với nhiếp chính vương Đại Chu hôm đó.

“Nàng là nhiếp chính vương phi của Đại Chu Hạ Thương Mai!” Có người nhận ra, cất cao giọng nói.

Cấm quân có mặt nghe thấy liền sửng sốt, nhiếp chính vương phi Đại Chu? Nàng? Nhìn giống chỗ nào?

Nhưng bất kể có giống hay không, nếu là nàng, vậy họ sẽ lập được đại công rồi.

Cấm quân lập tức kích động dâng trào, họ dùng ánh mắt khát máu nhìn cô, hung ác lại hưng phấn như sói đói nhìn thấy con môi.

Thương Mai cười lạnh, đang muốn lên tiếng lại nhìn trên núi đối diện, bỗng xuất hiện mấy bóng dáng, mặc dù cô nhìn không rõ, nhưng lại có thể từ y phục của họ nhìn ra là đám người Tiểu Khuyên và Loan Loan, xem ra ban nãy cấm quân đó kêu một tiếng đã khiến đám người Loan Loan đang ẩn nấp nghe thấy.

Trái tim cô căng thẳng, nếu một mình cô ngược lại dễ làm, dù sợi dây sẹo không gọi được rắn độc, miễn cưỡng bảo vệ cô cũng có thể kéo dài tới khi Tân Châu tới.

Nhưng nếu họ tới, ba trăm cấm quân, phút chốc là có thể băm họ như thị tương, sợi dây sẹo vốn không cứu được.

Cô không dám nhìn nữa, sợ họ theo ánh mắt cô nhìn sang.