Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 602: Giết không tha




A Cảnh sững ra: “Muốn tặng quà? Tặng quà gì?”

Tần Chu nhếch môi cười: “Tặng hai mỹ nữ cho hắn, nói là bản tướng tặng cho hắn, nếu hắn không cần, chính là không có bằng lòng hợp tác với bản tướng, bản tướng ngược lại muốn xem thử, tình cảm giữa phu thê bọn họ có thể trải qua được khảo nghiệm không, Hạ Thương Mai đó liệu có thản nhiên như những gì nàng ta nói không.”

A Cảnh nhìn Tần Châu hai lần, cảm thấy ngạc nhiên, đại tướng quân trước đây sẽ không làm chuyện như này, những vở kịch này, trước kia theo nàng ta thấy chính là hô nháo.

Hôm sau, Tần Châu bèn dẫn người đến núi Lang Vĩ.

Hoàng cung Bắc Mạc.

Ngự thư phòng.

“Hoàng thượng, hôm qua Hạ Thương Mai đã tới phủ đại tướng quân, hơn nữa còn nói chuyện riêng rất lâu với đại tướng quân, sau khi nói xong, đại tướng quân hôm nay liền ra khỏi thành rồi.”

Một nam tử mặc trang phục hạ nhân quỳ ở trước mặt Hoàng đế và Tào hậu, bẩm báo.

Tào hậu nhíu mày: “Nàng ta đã nói gì với Hạ Thương Mai? Biết không?”

“Các nàng là đóng cửa nói chuyện, hơn nữa các nô tài đều không được vào, cho nên không biết các nàng nói cái gì, chỉ là sau khi Hạ Thương Mai rời khỏi, Cảnh thị vệ trở về, bẩm báo chuyện của An Thành với nảng ta, đại tướng quân nghe rồi liền đi ra khỏi thành rồi."

“Ra khỏi thành?” Hoàng thượng nheo mắt, phất tay cho hạ nhân ra ngoài, sau đó nói: “Tần Châu à Tần Châu, ngươi đừng khiến trẫm thất vọng.”

Tào hậu nhớ tới lời phản nghịch của nàng ta trước đó, nói: “Hoàng thượng, Tần Châu con người này chúng ta sợ là không khống chế được rồi.”

“Trước đó trẫm bảo nàng tìm lão thái phu nhân của Tần gia nói chuyện, nàng không tìm sao?” Hoàng thượng hỏi.

“Tìm rồi, nhưng thái lão phu nhân nói bà ta tuổi đã cao, có điêu hỏi chuyện của con cháu, còn nói Tần Châu trưởng thành rồi, có suy nghĩ của chính nàng ta.”

Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Xem ra, người của Tần gia này là muốn phản rồi.”

“Hiện nay Tần lão tướng quân có thể giúp lại bệnh rồi, Trấn quốc Vương gia cũng bệnh rồi, thật sự khiến người ta đau đầu mà.” Tào hậu nói.

Hoàng đế nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế, giống như đang suy nghĩ.

Tào hậu không dám quấy rây, biết ông ta chỉ có khi đưa ra quyết định trọng đại mới sẽ như này.

Trong lòng bà ta vụt qua một tia ác độc, hy vọng Hoàng thượng có thể quyết tuyệt một chút, Tần gia ngã xuống, người của

Tào gia bà ta mới có thể thượng vị.

Tần gia cũng đã hùng mạnh nhiều năm như vậy rồi, là nên tới lượt Tào gia rồi.

Hồi lâu, Hoàng đế đột nhiên mở mắt ra: “Người đâu!”

Ngoài cửa vụt vào một người, quỳ một chân chắp tay nói: “Hoàng thượng, có nô tài."

“Ngươi truyền lệnh cho Tào Tập đại nhân, bảo hắn để việc trên tay xuống trước, theo dõi Tần Châu, xem nàng ta đi đâu, nếu như phát hiện nàng ta liên lạc riêng với Hạ Thương Mai hoặc Mộ Dung Khanh...

Tay của ông ta hơi nâng lên, sau đó, từ từ hạ xuống: “Giết không tha!”

Giết tướng là đại kỵ trước đại chiến, nhất là Tần Châu là ái tướng của ông ta.

Nhưng, làm Hoàng đế thì nên sát phạt quả quyết, Tần Châu nếu đã có lòng bất trung thì buộc không thể giữ, nhân lúc nàng ta còn chưa có phòng bị, nhanh chóng ra tay, nếu không đợi nàng ta chuẩn bị xong, vậy thì không dễ đối phó rồi.

Thần sắc của Tào hậu đột nhiên thả lỏng, tốt, Hoàng thượng chịu hạ quyết tâm này, bà ta chỉ sợ Hoàng thượng không nhẫn tâm, không lỡ.

Tần Châu con người này, tuy nói khiêm tốn không ngang ngược, chỉ là thế lực chung quy bày ở đó, nhất là hiện nay có lòng mưu phản, nàng ta nếu quy tâm về phái chủ hòa, cả Bắc Mạc đều sẽ thay đổi rồi.

Hoàng đế đưa ra quyết định này, sau đó bèn không nói gì nữa.

Tào hậu an ủi: “Hoàng thượng, đó cũng là chuyện hết cách rồi, Tần gia những năm nay nhận được sủng ái, nàng ta ngày càng lớn mạnh, nếu không kiểm soát được, sẽ uy hiếp đến hoàng quyền.”

Hoàng đế nhìn bà ta: “Hoàng hậu, Bắc Mạc từ khi khai quốc đến nay, địa vị của đại tướng quân, liền chí cao vô thượng, điểm này nàng biết rõ?”

Trong lòng Tào hậu rung lên, có hơi không rõ tâm ý của Hoàng thượng: “Hoàng thượng, chỉ là, cũng phải học quốc gia khác, tập trung thu quyên là kế lâu dài."

“Thu quyền sao? Bắc Mạc nếu phải thu quyền của võ tướng, chính là cá nằm trên thớt, trẫm vẫn là cho Tần Châu một cơ hội, nếu nàng ta không phải đi gặp Hạ Thương Mai, vậy thì nàng ta có vị trí gì vẫn là vị trí đó.”

Tào hậu cười nói: “Vậy thì đương nhiên, nếu như nàng ta không phải là đi tìm Hạ Thương Mai, cũng không phải là đi Mộ Dung Khanh, vậy nàng ta tự nhiên vẫn là đại tướng quân của Bắc Mạc.”

Hoàng thượng đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Nàng và Tần Châu trước nay không hợp tác với nhau, hy vọng nàng không phải miệng nói một đừng bụng nghĩ một nẻo, chỉ muốn đỡ người của Tào gia nàng thượng vị.”

Tào hậu nói: “Hoàng thượng suy nghĩ nhiều rồi, thần thiếp rất là xem trọng đại tướng quân, còn Tào gia, có một mình thần thiếp làm hậu, đã là vinh quang vô thượng rồi."

“Là như thế thì tốt nhất!" Hoàng thượng khẽ hừ một tiếng, phất tay áo mà đi.

Sự lật mặt đột ngột của Hoàng thượng khiến trong lòng Tào hậu rất bất an.

Còn Tần Châu, từ trước đến nay, bà ta đều cho rằng Tần Châu sẽ thần phục bà ta cả đời, bởi vì nàng ta con người này thật sự quá khiêm tốn rồi, chưa bao giờ được sủng sinh kiêu.

Phân phó nàng ta làm cái gì, nàng ta liền làm theo, trước nay không phản kháng.

Thật ra, lấy thân phận của nàng ta, căn bản không cần ngoan ngoãn như vậy, có lẽ nếu ngay từ đầu, nàng ta biểu hiện một  chút ngạo khí, vậy thì sự không nghe lời' của hiện nay rõ ràng không là gì rồi.

Những năm nay, bởi vì bà ta tự nhận áp chế được Tần Châu, cho nên Hoàng thượng giữ lễ ba phần với bà ta, phàm chuyện gì cũng hỏi thử ý kiện của bà ta.

Nhưng hiện nay...

Tào hậu vô cùng sợ hãi, cảm thấy dựa vào người khác chung quy không được, duy chỉ người của Tào gia thượng vị, mới là hậu thuẫn vững chắc của bà ta.

Nghĩ đến đây, bà ta gọi tâm phục tới: “Ngươi truyền ý chỉ của bổn cung, bảo Tào đại nhân..."

Ánh mắt bỗng ánh lên tài độc ác, tuy nói Tần Châu có lẽ còn có tác dụng, nhưng nàng ta nên nhường vị trí rồi.

Núi Lang Vĩ Linh Lợi về đến núi Lang Vĩ trước Tần Châu trước một bước, nói với Thương Mai, Tần Châu đang trên đường tới.

Thương Mai thở phào một hơi: “Linh Lợi, Tần Châu thật ra thật sự là một nhân tài, nếu như cuối cùng phải giết nàng ta, ta cũng sẽ rất đáng tiếc.”

“Phải.” Biết anh hùng, trọng anh hùng, Linh Lợi biết bản lĩnh của Tần Châu.

“Ngươi đi hóa trang thành bộ dạng của Tần Châu trước.” Thương Mai nói.

“Tại sao vậy? Bây giờ còn cần phải hóa trang sao?” Linh Lợi hỏi.

Thương Mai cười nói: “Ít nhất, để nàng ta biết chúng ta thật ra không phải không có nàng ta không được, con người này của nàng ta đối với Hoàng đế không có ngạo khí, đối với chúng ta ngược lại rất ngạo khí.”

Linh Lợi gật đầu: “Tần Châu này thật sự là như vậy.”

Nói xong, Linh Lợi xoay người đi.

Thương Mai dữ liệu không sai, Tần Châu khí thế bừng bừng tới, mang theo ngạo khí.

Nàng ta tuy trong lòng đã đồng ý hợp tác, nhưng nàng ta cho rằng, nàng ta cần phải nắm quyền chủ động, chứ không phải là Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai nắm quyền chủ động.

Cho nên, đến núi Lang Vĩ, nhìn thấy Thương Mai, nàng ta liền sắp xếp người của nàng ta tiến vào, trực tiếp đoạt quyên của Tô Mộc trước.

Tô Mộc ngược lại không để tâm, bởi vì, hắn ta đã mệt quá lâu rồi, có người đến giúp, là tốt nhất.

Thương Mai dựa vào thân cây, nhìn Tần Châu ở trong núi Lang Vĩ chỉ huy, khóe miệng khẽ cười.

Thôn dân đối với sự xuất hiện của đại tướng quân rõ ràng rất kinh hỷ, ý vị này chính là bọn họ còn có hy vọng.

Sau khi Tần Châu nhận lấy sự bái lạy của bách tính, đi tới trước mặt Thương Mai, ngạo mạn nói: “Nói chuyện một chút?”

“Thương Mai nhún nhún vai: “Được!”

Hai người đi về phía dòng suối, Thương Mai đặt mông ngồi ở trên hòn đá lớn ở bên dòng suối.